Những thây ma cũng đã không còn t·ấn c·ông lấy hắn, Nghiệt Sinh phát hiện số lượng thây ma phải gọi là vô kể, mà quan trọng hơn là những thây ma này không hẳn là không có tu vi, nếu tu vi càng cao thì sau khi hóa thành thây ma lại càng mạnh.
Nghiệt Sinh đã đi lòng vòng khắp mấy tuần nay, nhưng nơi này rộng lớn kinh hồn.
Cũng may lúc này, hắn bắt gặp được một người có tu vi cực manh, theo đoán chừng của hắn thì người này ít nhất cũng phải là Tụ Nguyên cảnh.
Mà người này đang chiến đấu cùng với hàng vạn thây ma t·ấn c·ông liên hồi.
Dù cho là Tụ Nguyên cảnh thì cũng phải có giới hạn, số lượng thây ma cứ liên tục, mà ở đây lại không thể bay được, nếu như không tìm được lối ra thì xem như chỉ có thể c·hết.
Nghiệt Sinh đứng ở một bên khép nép trông chờ rằng đối phương sẽ chạy đi tìm lối ra.
Nhưng mà đời không như mơ, đối phương đang yếu sức dần, bản thân như một con sư tử đang bị hàng vạn con chuột t·ấn c·ông đến mức c·hết dần c·hết mòn.
Nghiệt Sinh thấy thế liền đi ra, hắn xua tay liền có thể đuổi được đám thây ma rời đi.
Đối phương nhìn thấy vậy trố hết mắt lên, miệng ráng hỏi: “Ngươi tại sao lại có thể điều khiển thây ma? Nói cho ta.” Đối phương gào lên ở ba chữ cuối, cảm xúc đang tuyệt vọng lại tìm thấy một tia ánh sáng.
“Nói cho ta biết đường ra nơi này, ta có thể cứu sống ngươi.” Nghiệt Sinh bình tĩnh đáp, hiển nhiên hắn không biết được cách biến thây ma trở về bình thường, chỉ là nói vậy để cho đối phương tin tưởng.
“Ma Da Cấm Địa này, những người thoát được phải đi sâu được vào bên trong, còn ở vòng ngoài này không thể thoát được.”
“Bên trong, là cái gì?”
“Ta cũng không biết là cái gì, những kẻ thoát ra đều là cấp bậc đại lão, ta chỉ là không còn hy vọng bên ngoài mới liều một mạng đến đây.”
Nghiệt Sinh gật đầu, chân rất nhanh bước đi đều.
Tên phía sau rất nhanh liền bị hàng vạn thây ma lần nữa t·ấn c·ông, tiếng oán thán của gã phát lên: “Tên khốn, ngươi dám lừa ta, một Động Nguyên cảnh lại dám lừa ta!”
Nghiệt Sinh quay đầu lại, mặt giương lên điệu cười nhẹ, mỉa mai nói: “Ngươi yên tâm, đây là lần cuối cùng ngươi có thể bị người khác lừa rồi.”
Rất nhanh, hắn lại bước chân đi, trong đầu suy nghĩ đến việc đi vào bên trong là như thế nào chứ không hề quan tâm đến đối phương nữa.
Hiển nhiên chỉ vài phút sau, đối phương biến thành một thây ma hoàn toàn.
Lúc này Nghiệt Sinh lại lần nữa xuất hiện trước mặt của hắn, mà hiển nhiên là để vơ vét tài sản trên người của y.
Mà Lục Quang cũng rất nhanh hấp thụ sinh lượng của gã, những người mới bị biến thành thây ma thì Lục Quang vẫn có thể hấp thụ được.
Nghiệt Sinh đang đi thì khựng người lại, mặt có chút khó chịu, bởi một thây ma đang đứng ở đây chính là Tiến Đô.
Hắn lại gần rồi thở dài, Tiến Đô là một người bạn thực sự của hắn, nếu không có y thì hắn e rằng cũng không có ngày hôm nay.
“Ta sẽ tìm cách giúp ngươi.”
Ý định của Nghiệt Sinh thay đổi, hắn ban đầu muốn thật nhanh thoát ra khỏi nơi này, nhưng bây giờ đã khác, hắn muốn cứu cả người bạn này của mình.
Nghiệt Sinh tính tình không tốt, lại vô sỉ, sát phạt quả quyết vô tình, nhưng những người mà hắn xem là bạn, người thân thì hắn cũng có thể liều mình vì họ.
Phẩm chất không tốt, nhưng có những thứ được gọi là quy tắc, hắn sẽ không vứt bỏ.
Nghiệt Sinh cứ thế lại bỏ thêm một tháng thời gian để đi tìm lối vào bên trong.
Nhưng chưa tìm được gì thì nhẫn trữ vật của hắn đã chất đầy pháp bảo, tài nguyên.
Tất cả đều lấy được từ trên thân những người có tu vi Động Nguyên cảnh.
Mà trên người hắn còn có ba nhẫn trữ vật của những Tụ Nguyên cảnh. Những chiếc nhẫn trữ vật này có cấm chế, hắn không thể mở được bên trong, nếu quá cưỡng ép e rằng cấm chế phản phệ ngược lại khiến hắn b·ị t·hương.
Nghiệt Sinh tranh thủ hấp thụ sinh lượng mà Lục Quang còn, tu vi của hắn lại càng thêm vững trải, nếu có thể chia Động Nguyên cảnh th·ành h·ạ, trung, thượng thì hắn hiện tại đã ở mức trung.
“Hấp thụ Tụ Nguyên cảnh, nhưng cũng chỉ tăng được chút ít tu vi.” Nghiệt Sinh không hài lòng nói.
Lục Quang lúc này cũng chen lời: “Đúng vậy, ngươi thật quá tốn của, tốt nhất sau này đừng tu luyện nữa.”
“Nếu cứ thế này thì sau này sẽ càng ngày càng khó khăn để đột phá.” Nghiệt Sinh bắt đầu hoài nghi về tương lai của bản thân, không biết thực tâm của hắn có gì đặc biệt, nhưng hiện tại hắn đang cảm thấy quá áp lực.
Mà Tụ Nguyên cảnh mà Lục Quang hấp thụ cũng không được trọn vẹn, nhiều nhất chỉ được ba phần, bởi khi biến thành thây ma thì phần lớn sinh lượng đã biến thành tử lượng.
Lại một tuần nữa trôi qua, Nghiệt Sinh lúc này mới phát hiện bất ngờ, hắn không chỉ có thể xua đuổi thây ma mà thậm chí giờ đây đã có thể điều khiển được bọn chúng.
Mà chuyện này là tình cờ hắn biết được sau khi cố t·ranh c·hấp một con chuột còn sống ở nơi này, mấy tháng không có gì bỏ bụng, một miếng chuột nướng cũng đủ làm hắn phải điên cuồng giành giật.
Chuột và một vài động vật nhỏ khác là sinh vật sống duy nhất ở đây, hiển nhiên số lượng rất ít, bọn chúng sống chính là nhờ ăn xác những con thây ma đã không thể di chuyển nữa.
Thây ma cũng có thời hạn sống, đó là cho đến khi năng lượng của toàn bộ cơ thể biến mất, mà cách để có lại năng lượng chính là ăn thịt những kẻ vào đây.
Nghiệt Sinh phát hiện hắn dùng miệng gào lên như lúc hắn còn là thây ma liền có thể điều khiển bọn chúng.
“Này có được tính xem như thêm một ngôn ngữ không ta?” Nghiệt Sinh nhàm chán tự hỏi.
Nơi này cằn cỏi, cây cói mọc lên đều là một loại cây mang màu tím đen, hấp thụ ánh sáng cực mạnh nên khiến cho nơi này mãi âm u tử khí.
Sau hơn một tuần cực khổ luyện tập, Nghiệt Sinh cuối cùng cũng đã thành công.
Dưới chân của hắn đang có hơn một ngàn thây ma đang quỳ gối.
Cảm giác thành tựu tràn ngập trong tâm trí của Nghiệt Sinh.
Lúc này hắn mới thông qua đám thây ma mà bản thân điều khiển để biết được về cách vào bên trong cấm địa này.
Hóa ra bên dưới cấm địa có một số mạch ngầm có thể thông vào bên trong.
Nghiệt Sinh rất nhanh với dàn đệ hùng hậu cũng tìm được một mạch, hắn bình tĩnh bước vào bên trong.
Mạch ngầm rất nhỏ, nhưng Nghiệt Sinh vẫn có thể chen chút vào được.
Rất nhanh, chỉ qua bốn tiếng đồng hồ thời gian.
Nghiệt Sinh đã đến được điểm đích.
Một ánh sáng màu xám xanh hiện lên trước mắt, hắn từ từ tiếp cận, đầu lú ra trước để quan sát tình hình.
Một thế giới khác được hiện ra, nếu như ở bên trên là một nơi toàn màu tím tử khí, thì nơi này lại toàn màu xám u ám, nhợt nhạt.
Bên trong không có cây cối mà chỉ toàn là hoang mạc.
Nghiệt Sinh đặt chân vào trong.
Nhìn ngắm xung quanh toàn diện, hắn lại lần nữa từ từ bước đi.
Nhưng chỉ vừa mới được năm phút, Nghiệt Sinh cảm nhận được nguy hiểm cận kề, hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện đã có một người ở sau lưng.
Hỏa Thể Hóa Pháp, Hình Tướng Thức, tất cả đều được Nghiệt Sinh khai triển.
Hắn đấm thẳng một đấm, nhưng nắm đấm như chứa toàn bộ sức mạnh của hắn lại bị bàn tay của đối phương nhẹ nhàng tóm lấy.
“Tiểu tử, lực lượng mạnh thế này đúng là có thể làm nên kì tích đấy.”
Nghiệt Sinh ngước đầu lên nhìn, cảm giác hoảng bao khắp suy nghĩ của hắn, bởi người ở trước mặt hắn chính là cái lão già bôi phấn khắp mặt, cũng là người đã bắt hắn, Tiến Đô và Hải Niên đến đây.