Nghiệt Sinh quỳ xuống, miệng ngon ngọt nói: “Đại năng thúc thúc, con chỉ là muốn kiếm một chút đường sống thôi, người làm ơn làm phước tha cho con được không? Con từ nhỏ sinh ra ở Đảo Phương Nam, sống sót bằng cách ăn cơm thừa, lớn lên lưu lạc ở Đại lục thì suốt ngày liếm chân người khác để tu luyện, ngài đại từ đại bi hãy tha cho con.”
Lão ta nhìn Nghiệt Sinh, mặt căng thẳng lại bỗng cười rộ lên: “Haha, vừa là thiên tài, lại còn biết thức thời, nếu thả ngươi ra ngoài ắt trăm năm sau sẽ làm nên tên tuổi.”
Nghiệt Sinh thấy lão ta vui vẻ, liền bè thêm: “Nếu sau này ta có thể sống sót và có thực lực như ngài nói, ta nhất định sẽ báo ơn ngài, thề c·hết không quên.”
“Nhưng ta đâu có nói là ngươi sẽ sống.” Lão ta cúi người xuống, mặt lạnh tanh nói.
Nghiệt Sinh hoảng đến cực độ, hắn đang tập trung năng lượng linh hồn tính dùng Tinh Thần Biến, hắn chưa biết sức mạnh Tinh Thần Biến có thể đến đâu, nhưng chắc chắn đây là chiêu bài mạnh nhất mà hắn có thể móc ra hiện giờ.
“À mà, ta đang cần một tên phụ giúp, đi theo ta đi, làm tốt thì ta sẽ cho ngươi đường sống.” Lão ta bình thản nói, giống như Nghiệt Sinh không có quyền lựa chọn.
Mà hiển nhiên là Nghiệt Sinh không dám lựa chọn, hắn cứ thế cúi đầu đi theo sau lão ta.
Hỏi thăm mấy câu, hắn cũng biết tên của lão ta là Hư Tùng Vương.
“Ngài đến đây là để chinh phục cấm địa này sao ạ?”
“Ngươi còn phải hỏi? Mà ở trên người ngươi có cái gì dơ bẩn thì phải.”
Ba giây sau, toàn bộ nhẫn trữ vật của mấy tên Tụ Nguyên cảnh Nghiệt Sinh vơ vét được đều bị lấy đi.
Mà Nghiệt Sinh cũng chỉ dám ghi hận trong lòng.
Lấy được ba nhẫn trữ vật này, Hư Tùng Vương vui vẻ hơn hẳn.
“Đi nhanh, chúng ta phải đến chỗ trước khi trời tối.”
“Trời tối? Bây giờ còn chưa đủ tối sao?”
Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cũng đến nơi mà Hư Tùng Vương nhắc đến.
Nơi đây là một túp liều nhỏ được dựng lên bởi vỏ cây.
Ở phía trước túp liều được bày ra một loại pháp trận được dựng lên bằng những khối đá màu trắng lơ lửng trên không.
Các khối đá có to có nhỏ, xếp tạo nên hình dáng của một hình bát quái lớn.
Hình bát quái tạo nên một tấm lưới lớn, mà ở trong đó đang có vô vàn thứ động đậy, giống như một ngàn con ruồi đang cố gắng thoát ra khỏi một tấm vải dày.
“Đây là gì vậy ạ?” Nghiệt Sinh tò mò hỏi.
“Pháp trận bắt hồn, ngươi phải đi bắt hồn cho ta.” Hư Tùng Vương lãnh đạm nói.
“Bắt hồn cho người? Hồn là linh hồn ấy ạ? Nó ở đâu, con có thấy gì đâu?”
“Đúng, cứ ngồi nghỉ đi, tối ta sẽ giải bày với ngươi sau.”
Nghiệt Sinh cũng không hỏi thêm gì, trong đầu của hắn cố gắng suy nghĩ cách để thoát khỏi tên này, ở lại đây thêm một ngày thì tính mạng của hắn lại nguy hiểm thêm một ngày.
Rất nhanh, ánh sáng xám thay bằng ánh sáng đen mịt, nhưng giữa sắc đen này lại bắt đầu có chuyện kì lạ.
Những luồng ánh sáng àu trắng kì lạ bắt đầu xuất hiện dần dần, mà lại chính là linh hồn.
Hàng ngàn linh hồn xuất hiện bay lượn lờ xung quanh.
“Đi đi, đến lúc bắt hồn rồi.” Hư Tùng Vương nói.
“Những linh hồn này đều là của những thây ma ngoài kia.” Nghiệt Sinh hỏi.
“Không hẳn, thây ma vẫn giữ được linh hồn, nhưng thây ma cũng có thể c·hết đi, đó là khi mà cơ thể không chịu được nổi nữa, và lúc đó linh hồn sẽ xuống đây.”
“Ngài cần lấy linh hồn để làm gì?” Nghiệt Sinh tò mò hỏi, nơi này dường như không quá nguy hiểm so với ở trên kia.
Bỗng câu hỏi này lại làm thái độ của Hư Tùng Vương thay đổi, lão ta lạnh lùng nhìn về chỗ của Nghiệt Sinh nói: “Ngươi không cảm thấy gì?”
Trước câu hỏi này, Nghiệt Sinh đớ người, hắn gượng gạo nói: “Ta nên cảm thấy thế nào?”
Một ngón gió thổi bay cả tóc Nghiệt Sinh lên, cổ của hắn vậy mà đã bị tay của Hư Tùng Vương bóp chặt, thêm một chút lực liền sẽ nát.
Lão sát khí nói: “Ngươi có bí mật.”
Nói xong lão ta quan sát hết toàn bộ thân thể của Nghiệt Sinh, ánh mắt của lão rất nhanh rơi vào Lục Quang.
“Hừ, một pháp bảo tầm thường.”
Nghiệt Sinh thở dài trong lòng, Lục Quang không bị phát hiện, như vậy càng tốt, tránh được trường hợp đoạt bảo g·iết người.
“Ta không có gì cả.” Nghiệt Sinh gắng gượng nói.
Lúc này lão ta chú ý đến nhẫn trữ vật của Nghiệt Sinh.
Trước tình thế này, Nghiệt Sinh mới phải nói: “Linh hồn của ta mạnh hơn người thường.” Hắn không muốn Long Ma Dương thương bị phát hiện.
Hư Tùng Vương nghe vậy quên đi việc nhẫn trữ vật, lão hứng thú nói: “Mạnh hơn là mạnh chỗ nào?”
“Ta từ nhỏ đã có linh hồn cực mạnh.”
“Ngươi tại sao lại biết?”
Nghiệt Sinh mắng trong lòng, đúng là mấy lão sống lâu mấy trăm năm, hỏi dồn dập không cho lấy hắn một cơ hội để thở.
“Ta phát hiện từ nhỏ đã có thể gặp và … điều khiển linh hồn.” Nghiệt Sinh đắn đo nói ra, điều khiển linh hồn, hắn muốn thử xem có thể dùng cái này để kích thích lấy lão hay không.
“Điều khiển linh hồn?”
Quả nhiên thành công, mặt của Hư Tùng Vương phấn khích lên hẳn.
“Vậy ngươi chính là thiên phú thể chất sao? Nhưng ta vẫn chưa từng nghe đến loại này.”
“Ta cũng không biết, ta cũng chưa từng dám nói với ai, sợ rằng bản thân sẽ gặp nguy hiểm.” Nghiệt Sinh thật thà nói, khuôn mặt giống như một đứa trẻ sẽ chẳng biết dối lừa ai.
“Thể chất mạnh, linh hồn cũng mạnh, ngươi có muốn làm đồ đệ của ta.” Hư Tùng Vương nghiêm túc nói.
Điều này làm Nghiệt Sinh bất ngờ, nhận hắn làm đệ tử?
“Đồ nhi bái kiến sư phụ, kính chúc sư phụ sớm ngày chinh phục được Ma Da Cấm địa.” Nghiệt Sinh nhanh nhẹn quỳ xuống rồi nói.
Hư Tùng Vương cười phá lên, câu chúc chinh phục được cấm địa rất thiết thực và đúng ý của lão.
Nghiệt Sinh trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, chẳng cần quan tâm việc lão ta muốn giữ hắn làm đồ đệ là để làm gì, chỉ cần hiện tại có cơ hội sống sót là tốt, mà hắn lại không lộ ra việc bản thân có Tinh Thần Biến lại càng thêm tốt.
Nếu không e rằng hắn sẽ bị t·ra t·ấn để lấy khẩu quyết công pháp.
Sau mấy lời tâm tình ngon ngọt, nào là hỏi thăm Nghiệt Sinh đến từ đâu, sống như thế nào, có nguyện vọng ước mơ gì, Hư Tùng Vương tỏ ra thân thiết đến hết mức có thể.
Mà Nghiệt Sinh cũng là kể khổ.
Hoàn cảnh của hắn trở thành một đứa mồ côi bị dân làng bắt nạt ở Đảo Phương Nam, vừa đủ mười sáu tuổi thì bị Thượng Hoài tông bắt làm nô dịch.
Sau đó cố gắng sống nhục, sống khổ, lại do bản thân có nhan sắc nên liền bị một tên biến thái của Lạc Song tông bắt đến Đại Lục.
“Sau đó con ở Đại Lục sống thê thảm, cố gắng chịu đựng thì mới tồn tại được đến ngày hôm nay ạ.”
“Thật đáng thương, hôm nay cấm địa này sẽ giúp thầy trò ta đổi đời, con hãy mau dùng năng lực của mình tập hợp linh hồn đến đây, việc còn lại thì cứ để cho ta.”
Nghiệt Sinh tươi cười gật đầu, vui vẻ làm theo.
Hắn đứng dậy bên cạnh pháp trận, Tinh Thần Biến khai triển, những linh hồn này đa số đều đã rất lâu, mà lại từ thây ma mà thành nên không hề có giá trị hấp thụ.
Không có giá trị nhưng bản chất vẫn là linh hồn, Tinh Thần Biến của Nghiệt Sinh vẫn có thể tác dụng lên được.
Rất nhanh những linh hồn trong phạm vi mười mét liền bị Nghiệt Sinh thu hút đến.
Hư Tùng Vương không thể giấu được niềm vui trên khuôn mặt mình.