Những linh hồn được Phạm Tinh dùng Tinh Thần Biến kéo đến gần.
Lúc này Hư Tùng Vương mới bấm pháp quyết, nguyên lực của y kích phát pháp trận.
Trên pháp trận, cái lưới tạo ra một phần nhô lên với hình thù như một bàn tay trồi lên không ngừng bắt lấy những linh hồn.
Kết quả vô cùng thuận lợi, chỉ sau hơn ba mươi phút, số linh hồn bắt được đã phải lên đến hai trăm.
Số lượng này tương đương với một tuần cực lực của Hư Tùng Vương lúc trước.
Vẻ mặt của ông ta hiện lên sự khoái trí cực độ, với tốc độ thế này, y tự tin bản thân sẽ chinh phục được Ma Da Cấm địa, trở thành cường giả một phương. Nhưng mà với điều kiện là hai cái tên khác ở đây không nhúng tay vào.
Nghiệt Sinh lúc này thở hổn hển, hắn không mệt đến mức này, Tinh Thần Biến vẫn dư sức tiếp tục đến thêm hai tiếng nữa.
Hắn chỉ là tự dùng nguyên lực kích ứng thân thể trở nên mệt nhọc, không hà cớ gì mà hắn phải dốc hết sức cho một tên có ý định g·iết mình, còn về việc nhận sư phụ ư? Nếu như ép hắn nhận cha thì hắn cũng nhận.
Hư Tùng Vương đi đến vỗ vai Nghiệt Sinh, mặt niềm nở nói: “Làm tốt lắm đệ tử ngoan, con vào đây nghỉ ngơi chút đi.”
Mà Nghiệt Sinh cũng hết sức tươi cười đáp: “Chỉ cần giúp ích cho sư phụ thì mệt nhọc nhiêu đây đã là gì?”
Hai bộ mặt giả tạo cứ thế người tung người hứng, tạo nên một vở kịch sư đồ thân ái không thể nào giả tạo hơn, người khác nhìn vào ắt cũng phải cảm động.
Nghiệt Sinh ngồi xuống gần pháp trận, lúc này Hư Tùng Vương lấy ra từ nhẫn trữ vật một vài món ăn.
“Nào đồ đệ ngoan, cực nhọc thế nên ta có vài món đãi đây.”
Nghiệt Sinh nhìn xuống, là bún đậu mắm tôm cùng một đĩa thịt chó chiên.
Hắn bỗng nhớ đến đây là mấy món mà khi xưa Trữ Dục rất thích ăn.
“Nào ăn đi đồ đệ ngoan, đừng ngại với ta.” Hư Tùng Vương niềm nở nói.
Nghiệt Sinh cũng ngoan ngoãn gấp thức ăn, lúc này hắn mới hỏi chuyện về Ma Da Cấm địa này.
Hư Tùng Vương cũng không giấu giếm mà trả lời: “Ma Da Cấm địa này đã xuất hiện rất lâu, nó nằm ở ngay phía nam của Ngũ cấp khi xưa, tuy là cấm địa lâu đời nhưng đây cũng là cấm địa nhiều đường sống nhất ở Đại Lục này.”
“Sư phụ, cấm địa này nhiều đường sống như thế mà ít người chinh phục như vậy sao?”
“Không phải là ít, mà là ít dần, những người tu vi yếu vào đây thì c·hết, những người tu vi mạnh vào đây thì lại chả có tác dụng gì, dần dần chẳng còn ai hứng thú, chỉ có những kẻ đường cùng hay thọ nguyên cạn kiệt như ta mới cố gắng đặt chút hy vọng tại nơi này.”
Nghiệt Sinh lúc này giả vờ lo lắng: “Sư phụ, người thọ nguyên gần hết sao?”
“Đúng vậy, ta chỉ còn hơn trăm năm mà thôi, nếu như lần này không thể đột phá Hóa Nguyên cảnh e rằng phải tự tạo hóa.”
“Sư phụ, cấm địa này hiện tại còn bao người ở đây?”
“Người ở đây thì nhiều lắm, nhưng đa phần đều không thể bước qua được cửa ải thây ma ngoài kia, còn ở bên trong này thì chỉ còn ba người vẫn đang cố gắng nung nấu hy vọng, một là ta, hai là nữ độc Phan Hương, ba là lão bất tử Chu Nguyên Mịch.”
“Hai người họ đều là Tụ Nguyên cảnh sao ạ?”
“Đúng, ở nơi này sẽ không có Hóa Nguyên cảnh tồn tại, Hóa Nguyên cảnh đều sẽ đến cấm địa khác, bởi những cấm địa kia tuy nguy hiểm hơn nhưng nếu sống sót vẫn có thu hoạch chứ không phải như nơi này.”
Nghiệt Sinh tiếp thu kiến thức, đúng là như vậy, thời gian qua lâu như thế mà cấm địa vẫn chưa có ai lấy được món hời gì thì còn ai hứng thú, chỉ còn mấy tên đường cùng mới nuôi hy vọng.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cả Đại Lục ức người, chẳng lẽ chỉ có ba Tụ Nguyên cảnh muốn đến đây, vừa nghĩ ra là liền hỏi: “Nhưng mà có chút ít thì phải sư phụ?”
“Ít ư? Ngươi tưởng rằng bãi thây ma ngoài kia dễ vượt qua sao? Mạch vào nơi này cũng thay đổi liên tục, ta mỗi lần vào đây cũng đều phải đặt cược mạng sống đấy.”
Nghiệt Sinh hỏi đến đây thì không nói gì thêm nữa, hắn lấy cớ mệt mỏi để nghỉ ngơi ổn định bản thân.
Thời gian lại cứ thế trôi qua ba ngày, Nghiệt Sinh vẫn cứ mỗi đêm lại giúp Hư Tùng Vương thu thập linh hồn.
Mà lúc này hắn mới dám hỏi: “Chúng ta lấy linh hồn để làm gì vậy ạ?”
Hư Tùng Vương không còn phòng bị mà trả lời: “Theo như lời đồn thì có nhiều linh hồn sẽ tồn tại lâu hơn.”
“Tồn tại lâu hơn?”
“Đúng, nơi này tuy an toàn, nhưng vẫn còn mạch dẫn đến nơi sâu hơn, đó mới chính là cấm địa thực sự mà vẫn chưa có ai có thể thoát ra.”
Đang nói chuyện thì một luồng khí tức hùng hậu bước đến, Nghiệt Sinh cảm nhận được áp bức này chắc chắn là Tụ Nguyên cảnh.
“Đi vào bên trong liều, nếu ta không gọi thì không ra ngoài.”
Nghiệt Sinh ngoan ngoãn làm theo, nhưng hắn vẫn tạo một lỗ nhỏ trên liều để nhìn ra bên ngoài.
Người đến là một lão lưng gù, khuôn mặt và cả thân thể đều nhăn nheo chảy xệ, tóc trắng loe hoe mấy cọng, ánh mắt như sắp c·hết đến nơi.
“Lão bất tử, ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi quên quy tắc của ba chúng ta lập nên?”
Hư Tùng Vương gọi y là lão bất tử nên Nghiệt Sinh cũng đoán ra được y chính là Chu Nguyên Mịch mà Hư Tùng Vương từng nhắc qua.
Giờ thì hắn cũng hiểu vì sao gọi là lão bất tử, lão ta nhìn cứ như phải c·hết già từ lâu nhưng vẫn sống dai đến thế, một là có báu vật, đan dược níu mạng, không thì công pháp hay cơ duyên đặc thù.
Mà quy tắc Hư Tùng Vương nhắc đến chính là việc ba người bọn chúng lập ra quy định sẽ không can thiệp vào lãnh thổ của nhau, ngoài ra nếu có người khác đến đây thì cả ba người sẽ cùng vây g·iết.
Đây cũng chính là lý do quan trọng nhất cho việc nơi này chỉ có ba người mà Hư Tùng Vương không nhắc đến.
Lão bất tử Chu Nguyên Mịch mở miệng nói, giọng khàn đặc như một xác c·hết cố gắng nói chuyện: “Ngươi mới là kẻ quên, bên trong liều của ngươi lại là ai đây?”
“Đồ đệ của ngươi? Sao ta chưa từng nghe qua?” Chu Nguyên Mịch thái độ nói.
“Tại sao ta phải kể cho ngươi nghe?” Hư Tùng Vương khó chịu đáp.
Lúc này Chu Nguyên Mịch ánh mắt thay đổi, uy áp Tụ Nguyên cảnh phát ra, rõ ràng đang muốn kiếm chuyện: “Dù là đệ tử nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, ngươi không được phép giữ người ngoài bên mình.”
“Lão bất tử, đừng nghĩ rằng sống lâu thì muốn làm gì là làm?” Hư Tùng Vương không nhượng bộ, khí thế của y phát ra đối chọi.
Hai Tụ Nguyên cảnh đánh nhau tạo nên cảnh tượng hết sức quy mô.
Nghiệt Sinh bên trong túp liều cũng có chút hoảng, nếu như hai bên đánh nhau long trời lỡ đất thì cũng kệ, nhưng lỡ Hư Trùng Vương thua hay nhượng bộ thì rất có thể kẻ bị đem ra đ·ánh c·hết chính là hắn.
Nhưng hai bên chưa kịp đánh nhau thì một khí thế khác lại đi đến.
Nghiệt Sinh quay đầu nhìn theo, lần này người đến là một nữ nhân xấu xí cực độ, khuôn mặt, da dẻ đều như một đống thịt thối màu tím.
Mà quan trọng là đối phương dường như không quan tâm mà vẫn ăn mặc mát mẻ với một tấm vải mỏng quấn quanh, trông không thể nào đơn giản hơn.
Nếu bạn không ngại, thì người ngại không phải là bạn.
Nữ nhân đến cũng liền phát ra uy áp, một cơn cuồng phong lớn được tạo ra giữa ba Tụ Nguyên cảnh đang đứng thành hình tam giác.