“Hai người các ngươi là muốn phá vỡ quy tắc sao?” Giọng của nữ nhân vang lên, hiển nhiên y chính là Phan Hương, nữ độc mà Hư Tùng Vương kể đến cho Nghiệt Sinh.
“Ngươi hỏi tên đó đi kìa, xem coi nó đang giữ ai trong liều.” Chu Nguyên Mịch hằn học nói.
“Đây là đệ tử của ta, giữ lại thì có liên quan gì?” Hư Tùng Vương giận dữ nói.
Lúc này Phan Hương nhìn xuống túp liều rồi yêu cầu Nghiệt Sinh đi ra.
Nghiệt Sinh hiển nhiên không bước ra cho đến khi Hư Tùng Vương yêu cầu.
“Ngươi là đệ tử của y?” Phan Hương nói.
“Vâng ạ!” Nghiệt Sinh cũng ngoan ngoãn trả lời.
“Là đồ đệ thôi mà, cũng chỉ mới Động Nguyên cảnh, cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, lão già ngươi cũng đừng làm khó người ta vậy chứ!” Phan Hương bình thản nói.
Lão Chu Nguyên Mịch nghe vậy cũng không biết nói gì thêm, lão giận dữ quay lưng đi, trước khi đi để lại một câu nói: “Rồi ngươi sẽ hối hận.”
Phan Hương không quan tâm lắm rồi cũng quay người rời đi, bà ta không muốn xảy ra xích mích, hiện tại mục đích của bà chỉ là thật nhanh thu thập nhiều linh hồn.
Nhưng một tuần sau, bà ta quả thật hối hận như lời của Chu Nguyên Mịch nói.
Số lượng linh hồn mà Nghiệt Sinh giúp cho Hư Tùng Vương thu thập đã là hai ngàn, một con số khiến người ta quá mất kiên nhẫn.
Lúc đầu Hư Tùng Vương chính là kẻ có số linh hồn thấp nhất, nhưng với tốc độ này thì chỉ cần thêm ba tháng sẽ đuổi kịp Phan Hương, và một năm sẽ đuổi kịp Chu Nguyên Mịch.
Ba tháng, một năm nghe chừng dài nhưng ở thế giới tu tiên này cũng chỉ là một khoảnh khắc.
Có lẽ sẽ bất ngờ, nhưng Nghiệt Sinh hiện tại cũng đã gần năm mươi tuổi, nhưng ở thế giới này hiển nhiên vẫn chỉ là một tiểu tử mới tập tành tu tiên.
(Mấy truyện khác ba năm đã vô địch, truyện của mình main đi ba mươi năm vẫn phải chịu khổ, các bạn thông cảm giùm nha, kkk)
Tốc độ nhanh thế này làm cho Phan Hương như phát điên, bà ta không thể cứ thế chịu thua, Ma Da Cấm Đìa này chính là cơ hội cuối cùng của bà.
Bao năm dùng độc, c·hất đ·ộc đã khiến cho bà gần như tuyệt mạng, nếu như không đột phá hay có cơ duyên, nhiều nhất mười năm nữa bà sẽ phải c·hết.
Tối hôm đấy, Phan Hương tìm đến chỗ của Hư Tùng Vương.
Mỗi người tuy bề ngoài đều nói đặt quy tắc lên hàng đầu, nhưng cả ba đều có cách để quan sát lẫn nhau, đó cũng chính là lý do mà Phan Hương theo dõi được tiến độ của Hư Tùng Vương, mà mất thời gian lâu như vậy mới phát hiện là do nàng ta khinh thường y mà chỉ chăm chăm vào Chu Nguyên Mịch.
Và Phan Hương cũng đã biết tốc độ của Hư Tùng Vương nhanh như vậy chính là một tay Nghiệt Sinh tạo ra.
Mà lần trước Chu Nguyên Mịch đến kiếm chuyện cũng là vìphát hiện được việc này.
“Nữ độc nhân, ngươi đêm hôm đến đây làm gì?”
“Tùng Vương, lần trước ta giúp ngươi thoát khỏi lão già kia, ngươi vẫn chưa cảm ơn thì phải?”
Hư Tùng Vương nhướng mày, y hiển nhiên biết nữ độc này không rảnh rỗi đến thế: “Ngươi đến chỉ để nhận một lời cảm ơn?”
Lúc này Phan Hương hạ tông giọng xuống, nhẹ nhàng nói: “Tùng Vương, ta ngươi quen biết lâu như thế, ngươi thật không có chút cảm nghĩ gì về ta.”
Nghiệt Sinh trong liều nghe được liền có chút mắc ói, nữ nhân này thịt thối rữa đến tận cả não?
Mà lại đại lão lại thích dùng lời lẽ tình yêu để lừa nhau sao? Hư Tùng Vương mà tin thật thì hắn c·hặt đ·ầu cho người ta đá.
Nhưng đáng tiếc thay, Hư Trùng Vương lại đáp: “Cái này…”
Nghiệt Sinh há hốc mồm, lòng thầm gào thét: “Sư phụ, ngươi chẳng lẽ lại gu mặn, không, đây là phải gu cả tấn muối rồi đấy.”
Hư Tùng Vương tiếp tục nói: “Cái này… con mẹ quỷ điên nhà ngươi.”
Dứt câu, y vận dụng nguyên lực, trên tay một khối mây đen hình thành, trên khối mây là vô vàn điện tích.
“Nếu ngươi không muốn c·hết, cút!” Hư Trùng Vương trừng mắt, giọng giận dữ, hiển nhiên đây không phải là nói đùa.
“Cút ư!” Phan Hương nhỏ nhẹ đáp, nhưng trái ngược với giọng điệu, nguyên lực của nàng cũng vận chuyển, cánh tay thối rữa của nàng ta phun ra một thứ chất lỏng màu đen giống dầu, trong vô cùng kinh tởm.
Cả hai bắt đầu lao vào chiến trận.
Nghiệt Sinh đang căng mắt ra xem thì nhanh chóng đổ mồ hôi hột, bởi sau lưng của hắn xuất hiện một bóng người.
Phản xạ nhanh chóng, Hỏa Thể Hóa Pháp cùng Hình Tướng thức được khai triển, Nghiệt Sinh dồn toàn lực đấm về sau.
Nhưng cảnh tượng quen thuộc lại lần nữa xuất hiện, nắm đấm của hắn lại bị nhẹ nhàng đón lấy.
Mà đối phương không phải ai khác chính là lão bất tử Chu Nguyên Mịch.
“Nhóc con, lực lượng mạnh đấy, đi theo ta.”
Nghiệt Sinh chẳng kịp phản ứng thì đã bị lão ta bắt đi nhanh.
Hư Tùng Vương nhìn thấy một màn này như muốn phát điên, lúc này y mới biết nữ độc và lão bất tử đang hợp tác với nhau để chơi y.
“Hai tên khốn bọn bây.” Hư Tùng Vương thét lên, đám mây điện tích của y phóng to cao gấp trăm lần kích thước một người bình thường.
Từ trong đám mây, hàng vạn tia sét xuất hiện tạo nên âm thanh “sẹt sẹt” vang cả một vùng.
Tia sét lao thẳng vào chỗ của Phan Hương.
Nhưng nàng ta không phải chỉ đứng để chịu trận.
Cánh tay phải của nàng ta phình to ra như một quả bóng rồi lại đưa nó trước mặt như một tấm khiên.
Cánh tay phải lại tạo ra dòng chất lỏng đen bắn vào chỗ của Hư Tùng Vương đang đứng.
“Nữ độc ngươi ngày càng gớm rồi.” Hư Tùng Vương trước một màn này cũng cảm thấy kinh tởm.
Phải biết nữ độc nhân trước mặt hắn chính là thiên tài, nàng ta trông vậy nhưng chỉ mới hơn một trăm năm tuổi.
Đáng tiếc lại vì tình mà cắm đầu vào tu luyện độc dược, khiến cho bản thân người không ra người mà ma cũng không ra ma.
Cả hai lại tiếp tục lao vào đánh nhau.
Còn về chỗ của Nghiệt Sinh, hắn b·ị b·ắt đến lãnh địa của lão bất tử Chu Nguyên Mịch.
Lão ta mạnh tay ném thẳng hắn xuống đất rồi từ từ hạ thân xuống.
“Ngươi mau nói, tại sao bản thân lại có thể thu hút linh hồn?”
“Ngươi biết ta có thể thu hút linh hồn?”
“Hừ, chuyện gì mà qua mắt được ta, ta đã ở nơi này hơn mười năm rồi mà vẫn sống sót đây.”
Nghiệt Sinh hiển nhiên không hề biết rằng, ở trong nơi này có bài xích cực mạnh với linh hồn của người còn sống.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà cứ cách vài tháng thì những người ở đây phải ra bên ngoài bồi đáp lại linh hồn của bản thân.
Cũng chính là vì nguyên nhân này mà lần trước Nghiệt Sinh mới bị Hư Tùng Vương nghi ngờ tại sao lại không hề có cảm giác vì khi ở đây.
Linh hồn của Nghiệt Sinh thông qua Tinh Thần Biến, đã mạnh hơn cả linh hồn của cả Hóa Nguyên cảnh, và tiếc thay việc này hắn vẫn chưa biết.
“Ta có thiên phú thể chất, có thể thu hút linh hồn lại gần.” Nghiệt Sinh tỏ vẻ ngoan ngoãn đáp, mạng của hắn đang trong tay người.
“Vậy thì còn gì bằng nữa.” Chu Nguyên Mịch cười phá lên.
Tiếp đấy lão bắt hắn đến chỗ ở của lão, đây là một hang động nhỏ, phía trước có một pháp trận được dựng nên bởi những khúc xương trắng, bốn khúc xương lớn tạo nên khung sườn, những khúc xương nhỏ lại bao quanh tạo nên nửa hình cầu.
Mà bên trong hiển nhiên là các linh hồn bị thu giữ.
“Kể từ hôm nay, ngươi phải giúp ta thu linh hồn, nếu không, c·hết.” Giọng nói lạnh lẽo của lão vang lên.
Nghiệt Sinh ngoan ngoãn đồng ý, có ngu mới cãi lời lại vào lúc này.