Hai ngày sau, Nghiệt Sinh vẫn mỗi đêm tìm cho Chu Nguyên Mịch khoảng hai trăm linh hồn.
Điều này làm cho khuôn mặt nhăn nheo, già nua của lão cũng phải tươi rối hơn rất nhiều.
Trái với sự vui vẻ của lão, đang có một tên phát điên, gầm thét vào mỗi đêm.
Trận chiến của Phan Hương và Hư Tùng Vương kết thúc, cả hai đều b·ị t·hương nặng.
Mà Hư Tùng Vương dù rất tức giận cũng chỉ có thể oán thán ở địa bàn mà không dám qua chỗ của Chu Nguyên Mịch, y sẽ không vì sự giận dữ mà đánh mất lý trí.
Nhưng Nghiệt Sinh thì khác, hắn quyết bản thân không thể cứ tiếp tục ở đây, nhất định phải trốn đi.
Tình thế hiện tại tưởng chừng như đã ổn nhưng thật ra rất nguy hiểm.
Nếu một miếng thịt đang bị tranh giành bởi ba con cáo, ba con giành qua giành lại thì chỉ có một con được, hai con kia lúc này sẽ rất có thể sinh ra suy nghĩ, ăn không được thì đạp đổ, thà bản thân không có thì người khác cũng không có.
Mà miếng thịt hiện tại ở đây chính là hắn.
Nói thì nói dễ nhưng tình thế hiện tại chả có mấy vui vẻ, muốn thoát khỏi một Tụ Nguyên cảnh đã rất khó, nay còn là một lão già kỹ tính, Chu Nguyên Mịch giá·m s·át Nghiệt Sinh còn nhiều hơn Hư Tùng Vương, giống như một bà mẹ luôn không an tâm với đứa con vừa mới được sinh ra.
Mà đâu chỉ có mỗi lão, Phan Hương tùy thời cũng sẽ đến đây để ăn chia với lão ta.
“Gia gia, đã một tuần trôi qua, ta cảm thấy có chút không chịu nổi.” Nghiệt Sinh nói, hắn trong thời gian này cũng gọi lão là gia gia, chủ yếu là để lấy lòng một chút, biết đâu sau này lão lại vì hai chữ gia gia này mà bảo hộ hắn.
“Chỉ còn hai tuần nữa, ngươi nhất định phải cố gắng lên.” Chu Nguyên Mịch giọng điệu nhẹ nhàng.
“Hai tuần nữa là sao ạ?”
“Hai tuần nữa, cả ba chúng ta sẽ phải rời đi.”
Nghiệt Sinh đầu nhảy số, hai tuần nữa có lẽ cả ba sẽ rời đi do không chịu nổi sự bài xích linh hồn của nơi này, việc này hắn đã được nghe Hư Tùng Vương nhắc qua.
Đang tính nói chuyện thì đối phương ném ra một món pháp bảo giống như một sợi dây dài trói lấy Nghiệt Sinh, sợi dây phát ra ánh sáng vàng, chỉ cần Nghiệt Sinh càng vẫy thì lại càng siết chặt.
“Đừng mơ thoát khỏi nó, cứ ở đây, ta có chuyện phải đi.”
Nghiệt Sinh cứ thế như một con mồi bị trói yên đấy.
Mà Chu Nguyên Mịch chuyến đi này là để tìm Hư Tùng Vương.
Nhìn thấy Phan Hương và Chu Nguyên Mịch, Hư Tùng Vương trên tay là món pháp bảo có hình la bàn mà lần trước bắt lấy ba người Nghiệt Sinh, Tiến Đô và Hải Niên.
Y mặt giận dữ, nguyên lực khủng bố phát ra.
“Hai ngươi đến là để kết thúc mọi chuyện sao? Các ngươi nghĩ ta dễ giải quyết! Ta có c·hết cũng phải kéo hai người các ngươi cùng đi.” Hư Tùng Vương rống lên, mặt mày đỏ mét, rõ ràng y đang tức giận đến cực điểm, nhưng pha vào đó là một chút mất bình tĩnh do sợ hãi.
Cho dù là Tụ Nguyên cảnh cũng s·ợ c·hết.
Không!
Nói rõ hơn, Tụ Nguyên cảnh càng s·ợ c·hết, so với phàm nhân hay cảnh giới thấp hơn, nói dễ hiểu thì đó là bản chất của con người, khi bạn càng lên được cao, càng hưởng thụ quá nhiều tươi đẹp về cuộc sống này, bạn sẽ lại càng s·ợ c·hết, sợ mất đi hết thảy những gì mà bản thân đã gầy dựng lên được.
“Hư Tùng Vương, ngươi phải bình tĩnh lại chứ?” Phan Hương nhỏ nhẹ nói.
Chu Nguyên Mịch cũng thêm lời: “Dù nhóc con ngươi vẫn còn nhỏ nhưng cũng đã sống mấy trăm năm, sao lại lỗ mãng như vậy!”
“Lỗ mãng! Hai người các ngươi đến c·ướp người của ta! Lại còn cho rằng bản thân cao thượng sao!” Hư Tùng Vương gào thét, tùy thời đều có thể ra tay.
“Chúng ta đến đây cũng chính là xin lỗi ngươi, dù gì cũng là đồng bọn mấy năm nay, bọn ta không muốn cùng ngươi đấu đến sống c·hết.” Chu Nguyên Mịch nhẹ giọng nói.
Mà câu này cũng làm hòa hoãn lại một chút tâm trạng của Hư Tùng Vương.
Cả ba lại lần nữa ngồi lại cùng nhau, Hư Tùng Vương tuy giận dữ nhưng cũng chỉ có thể cất vào trong lòng, tình thế của gã hiện tại không cho phép gã trả thù.
Nghiệt Sinh ắt xì một cái, hắn nãy giờ vẫn cố gắng nằm yên, dù gì vùng vẫy cũng chả thoát được.
“Hmmm…” Nghiệt Sinh cảm nhận được điều kỳ lạ, giống như đang có một ánh mắt quan sát mình, tất nhiên đây chỉ là cảm giác.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh nhưng cũng chả cảm thấy gì.
“Nơi đây chỉ có ba tên điên kia, chẳng lẽ lại còn có người thứ tư mà ba bọn chúng không biết.” Nghiệt Sinh suy nghĩ rồi bỏ quên cảm giác vừa rồi.
Đúng lúc này thì lão Chu Nguyên Mịch quay lại.
Nhưng khuôn mặt của Nghiệt Sinh lại chẳng thể nào tỏ ra vui vẻ được, bởi sau lưng của lão chính là cả Phan Hương và Hư Tùng Vương.
Rất nhanh cả ba tên đó hạ xuống cùng một chỗ trước mặt Nghiệt Sinh.
“Tiểu tử, ngươi chuẩn bị kỹ càng tinh thần đi.” Chu Nguyên Mịch nhẹ giọng nói, nhưng lại khiến cho Nghiệt Sinh bất an đến cực độ.
“Bình thường hắn chỉ có thể làm được nửa tiếng sao? Có độc dược của ta rồi thì hắn sẽ có thể làm cả một tiếng, chỉ là một năm sau sẽ c·hết thôi.” Phan Hương quay đầu với hai người kia rồi nói.
“Một năm ư? Quá đủ cho cả ba chúng ta rồi, cứ đẩy nhanh, nếu không sau này có kẻ khác đến lại tranh giành hắn thì khổ!” Chu Nguyên Mịch đáp.
Nghiệt Sinh muốn phản bác, các ngươi có bàn tính cũng nên tránh hắn ra chứ?
“Sư phụ!” Hắn nhỏ nhẹ nói về hướng của Hư Tùng Vương.
Nhưng Hư Tùng Vương chẳng đoái hoài mà hướng ánh mắt về chỗ Phan Hương: “Ngươi có c·hất đ·ộc nào có thể khiến hắn dùng sức mạnh hai tiếng không, như vậy sống nửa năm cũng được.”
Nghiệt Sinh lặng người, không phải vì người sư phụ vô tình này, mối quan hệ của hắn và y chỉ có vậy, giả tạo và giả tạo.
Sự lặng người của hắn chính là tình huống tồi tệ nhất, khó xảy ra đến nhất bây giờ lại xuất hiện, nếu cả ba bọn chúng đối đầu với nhau thì hắn vẫn còn thời gian để thở, nhưng bây giờ cả ba lại đang bắt tay, mà còn đang có dự tính muốn bóc lột hắn cực độ.
Và ngay trong ngày hôm đó, Nghiệt Sinh được đưa về chỗ của Phan Hương.
Bọn chúng đã quyết định chia hắn ra thành mỗi người ba ngày, ai lấy được càng nhiều linh hồn thì tùy người đó.
Nghiệt Sinh lúc này ngoan ngoãn vận dụng Tinh Thần biến, trên mặt thậm chí còn kém chút viết ra được hai chữ quyết tâm.
Hắn giả vờ như vậy chính là để nữ độc nhân này hài lòng.
Nhưng sau nửa tiếng, hắn dừng lại, khuôn mặt tái mét và ngất đi.
Hiển nhiên vẫn là diễn kịch, mong rằng bộ dạng thê thảm này của hắn sẽ khiến cho nữ độc nhân này thương lòng.
Nhưng đáng tiếc thay, sống đến hơn trăm năm, nhìn bao cảnh đời, liệu sẽ còn tình thương với một tiểu tử có giá trị hay sao?
Nàng ta từ từ bước đến lại gần rồi vạch cả miệng hắn ra.
Nghiệt Sinh không vùng vẫy mà chỉ quậy nhẹ, nhưng cảnh tượng tiếp theo sẽ ám ảnh hắn cả đời.
Chất độc lại đang từ trên cơ thể của Phan Hương lấy ra, chính xác hơn thì một dòng chất lỏng màu xanh đen đang từ cổ của nàng đi xuống.
Toàn bộ đều chui hết vào miệng Nghiệt Sinh.
Hắn ta cực lực vùng lên, giây phút c·hất đ·ộc đi vào.
Cả cơ thể của hắn như đang bị tắm trong axit, mọi tế bào đều được kích ứng lên.
Mà thực tâm của hắn đang hùng hực đáp lại, cả thân thể quên đi mệt mỏi.
“Nào, tiếp tục đi bé ngoan.”