Cơn đau biến mất, Nghiệt Sinh lại lần nữa đứng lên tiếp tục công việc.
Nhưng lần này, năng suất của hắn giảm hắn, đây là do bản thân hắn tự làm nên, chứ nếu bộc lộ hết thì hắn dư suất làm gấp ba lần lúc này.
Sau hai mươi phút, một cơn đau ập đến, không phải là diễn kịch, c·hất đ·ộc vẫn là c·hất đ·ộc, dù hắn không thực sự mệt mỏi nhưng vẫn đã dùng c·hất đ·ộc.
Nghiệt Sinh gào lên, thân thể của hắn như vượt quá giới hạn, cảm giác bản thân đang phải gánh chịu sự cực nhọc, ép buộc gấp mười lần bình thường.
Phải đến năm phút sau, cơn đau khủng kh·iếp đấy mới biến mất.
Hắn ngồi thở hổn hển đưa mắt nhìn về Phan Hương.
Lúc này Nghiệt Sinh không tự chủ được phát ra sát ý.
Phan Hương giật mình, sát ý, thứ tồn tại này chính là biểu hiện của thiên tài.
Nhưng nàng ta nào có quan tâm nhiều như vậy, thứ mà nàng muốn chính là mạnh lên, để trả thù người phụ nữ đã giành giật lấy người tình của nàng, để g·iết đám con thơ của hai người bọn chúng, để bắt lại người tình, chặt bỏ tứ chi, nhốt vào một cái chậu, cả đời chỉ có thể thuộc về mỗi nàng.
Nàng lần nữa đi đến rồi vạch miệng Nghiệt Sinh, lần này từ trên chán của nàng, một dòng chất lỏng màu đỏ đi vào miệng của hắn.
Một lần nữa, thân thể của hắn lại đi vào trạng thái sung mãn, mà hắn cũng rất ngoan ngoãn đứng lên thu thập linh hồn, hiển nhiên năng suất lại phải giảm đi nhiều.
Đây chủ yếu là do Nghiệt Sinh làm vậy, chỉ có năng suất giảm đi nhiều thì hắn mới có cơ hội được tha.
Nửa tiếng sau, tiếng hét của hắn lần nữa lại phát vang lên, cảm giác lần này còn kinh khủng hơn lần trước, giống như thân thể đã phải làm việc một tháng cực lực liên tục.
Hắn nằm xuống, cơn đau khiến cho lý trí cũng không chịu nổi mà cứ thế ngất xỉu, lần này cũng không phải giả vờ.
“Đúng là tiểu tử giỏi, có thể chịu được tận hai lần.” Phan Hương cười nói với số lượng linh hồn thu được trong hôm nay đã là năm trăm.
Nếu là Động Nguyên cảnh bình thường, e rằng đã không chịu nổi một lần.
Nghiệt Sinh quên mất rằng thân thể hắn mạnh hơn người khác rất nhiều, nếu hắn giả vờ ngất đi từ lúc dùng độc lần đầu thì Phan Hương cũng sẽ không nghi ngờ.
Cứ thế, ba ngày ác mộng lại trôi qua.
Nghiệt Sinh lần này đã không thể nói chuyện bình thường, cổ họng của hắn rách nát sau khi phải gào thét đau đớn quá nhiều.
Hắn lại bị trả về cho Hư Tùng Vương.
Mà Phan Hương cũng chiết xuất độc cho y để dùng với Nghiệt Sinh, chỉ là nồng độ độc yếu hơn rất nhiều, nàng ta đâu muốn nô lệ của mình bị bóc lột hết bởi những kẻ khác.
Quay trở lại với Hư Tùng Vương, cứ tưởng cuộc sống của Nghiệt Sinh sẽ sung sướng hơn một chút.
Nhưng sau khi dùng c·hất đ·ộc của Phan Hương, hắn lại bị Hư Tùng Vương dùng bí pháp khiến cho thân thể phải lại làm việc.
Hư Tùng Vương châm vào trên lưng của Nghiệt Sinh một lá cờ nhỏ màu đỏ viền, ở tâm là một hình bát quái màu đen, lá cờ cứ thế khiến cho thân thể của hắn lại sung mãn.
Lá cờ từ màu đỏ biến thành màu đen trong khoảng ba mươi phút, sau đó Hư Tùng Vương rút lá cờ ra.
Nghiệt Sinh lần nữa phải chịu qua thống khổ, cảm giác đau đớn lần này giống như xương tủy đang bị người khác rút ra.
Lại cứ thế ba ngày trôi qua, Nghiệt Sinh bị đưa đến chỗ của lão Chu Nguyên Mịch.
Đến tối sau khi dùng hết c·hất đ·ộc của Phan Hương, Chu Nguyên Mịch lại lấy ra từ trong người một thứ như một chiếc ly thủy tinh.
Chiếc ly được đặt vào sau lưng của Nghiệt Sinh.
Khói từ lưng của hắn chui vào chiếc ly.
Lại lần nữa, thể trạng của hắn lại bình thường trở lại, hắn lại phải tiếp tục làm việc.
Sau hai mươi phút, khói bên trong chiếc ly đã đổi thành màu đen.
Lão Chu Nguyên Mịch lấy cái ly ra.
Trên lưng của Nghiệt Sinh hình thành một dấu màu đỏ.
Hắn ngã quỵ xuống, cổ họng rách nát đã không thể gào lên thành tiếng, phần màu đỏ trên lưng của hắn giống như đang bị hàng ngàn con giòi ăn lấy.
Một ngày, hai ngày…
Rất nhanh mười tám ngày trôi qua.
Nghiệt Sinh nhớ đủ thời gian này, mỗi giờ mỗi khắc đều là thời gian áp bức cực độ của hắn.
Cũng may lúc này Hư Tùng Vương, Phan Hương và Chu Nguyên Mịch đều phải rời đi.
Cả ba thống nhất với nhau sẽ cùng rời đi.
Nghiệt Sinh lại bị sợi dây thừng lần trước của Chu Nguyên Mịch trói lấy.
Cả ba tạo nên một hang động rồi ném Nghiệt Sinh xuống đấy.
“Chúng ta đi hai tuần này, sẽ không ai đến c·ướp hắn chứ?” Phan Hương lo lắng nói.
“Sẽ không! Mà lại hang động này cũng sẽ không có ai tìm.” Hư Tùng Vương chắc nịch nói.
Chu Nguyên Mịch rắn giọng với Nghiệt Sinh: “Chúng ta chỉ đi hai tuần, ngươi nhất định đừng gây ra chuyện, tranh thủ thời gian này mà nghỉ ngơi đi.”
Cả ba người cứ thế rời đi.
Nhìn lại Nghiệt Sinh, hắn lúc này cực kỳ thê thảm, hơn hai mươi ngày phải chịu đau đớn.
Cả thân thể hắn bầm dập, xanh xao, cổ họng rách nát, quần áo đẫm cả v·ết m·áu cũ lẫn máu mới.
Nếu không phải hắn khỏe mạnh thì đã sớm c·hết.
“Lục Quang.” Nghiệt Sinh gượng giọng nói.
Lúc này Lục Quang bay ra.
“Chủ nhân, ngươi cũng thê thảm quá đi!” Lục Quang than trách nói, nó tính nết như thế nhưng vẫn phải cảm thấy thương cho Nghiệt Sinh.
“Mau truyền cho ta sinh lượng, ta muốn hồi phục thật nhanh.”
Lục Quang nghe lời, sinh lượng nó đang giữ đều đưa về Nghiệt Sinh.
Thân thể Nghiệt Sinh chuyển biến rõ rệt.
Mộc Sinh Hoàn Pháp bồi đắp thân thể.
Chỉ mất một ngày, hắn đã đỡ hơn đến năm phần.
Lúc này vấn đề lại đến, làm sao mới có thể thoát khỏi dây thừng này?
Hắn chỉ có ba ngày, mỗi một phút giây đều phải cố gắng tranh thủ.
Nhẫn trữ vật của hắn được mở ra, cũng may nhẫn trữ vật của Động Nguyên cảnh không bị chú ý.
Long Ma Dương thương theo lời triệu hoán của Nghiệt Sinh ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, nó cũng phải thốt lên: “Chủ nhân, chuyện gì với ngươi thế này?”
“Không có gì? Mau nghĩ cách giúp ta thoát khỏi cái này.”
Long Ma Dương thương lập tức bay đến, nhưng nó không thể cắt được sợi dây, thậm chí càng tác động càng làm sợi dây siết chặt Nghiệt Sinh.
Mười phút loay hoay, Long Ma Dương thương mới nói: “Muốn cắt được nó phải mất năm ngày trở lên.”
Phẩm chất và tiềm năng Long Ma Dương thương cao hơn rất nhiều so với sợi dây thừng, nhưng khi không được sử dụng bởi chủ nhân đích thực, sức mạnh của nó sẽ không thể phát huy được bao nhiêu.
Nghiệt Sinh dường như muốn bỏ cuộc, khuôn mặt của hắn u ám, buồn nhạt.
Chưa bao giờ cảm xúc này của hắn bộc lộ ra ngoài.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ là một tên nô lệ khốn khổ bị ba tên Tụ Nguyên cảnh h·ành h·ạ.
Lúc này Lục Quang lại lên tiếng: “Ta có thể giúp, nhưng ngươi nhất định trong vòng hai mươi năm phải tìm hỏa thể cho ta, cho dù là chủng hỏa hay dị hỏa, nếu không, ta sẽ yếu dần đến c·hết.”
Câu nói của Lục Quang làm Nghiệt Sinh bất ngờ.
Hắn hỏi lại: “Là nguyền rủa sao?”
Lần trước hắn cũng nhờ khả năng nguyền rủa của Lục Quang mà g·iết được một Tụ Nguyên cảnh, nhưng hắn cũng biết điều kiện nguyền rủa chính là nó phải có hỏa thể bên trong.
“Đừng nhiều lời nữa, nhất định phải tìm được hỏa thể cho ta, nếu ta không giúp thì ta cũng sẽ c·hết cùng ngươi ở đây.” Lục Quang nói xong thì chưa kịp đợi Nghiệt Sinh trả lời đã kích phát sức mạnh, nó phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Chỉ vài giây sau, hiệu quả liền tức thì xảy ra.