Sợi dây thừng trở nên bị mục rữa, sức trói của nó yếu đi, mà bản thân nó cũng đang bị thoái hóa có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Long Ma Dương thương liền nhân cơ hội một chém cắt đứt đôi nó ra.
Lục Quang tắt sáng hóa nhỏ rồi rơi xuống đất.
Nghiệt Sinh thoát khỏi sợi dây liền chạy đến xem nó như thế nào.
“Lục Quang, Lục Quang…” Mặc kệ hắn réo gọi thì Lục Quang vẫn vậy im ắng.
Nghiệt Sinh đưa Lục Quang dắt vào lưng, hắn thề rằng sẽ tìm cho nó Hỏa Chủng tốt nhất.
Tuy tính cách Lục Quang ương bướng, lươn lẹo nhưng cuối cùng cũng đã bên hắn hơn hai mươi năm, lúc nào miệng cũng nói chỉ lợi dụng nhưng đến lúc quan trọng luôn cứu giúp hắn.
Nghiệt Sinh cầm lấy Long Ma Dương thương trên tay, sát giọng nói: “Đi thôi, đã đến lúc cho ba tên điên kia biết thế nào mới là t·ra t·ấn.”
Một ngày, hai ngày, phải đến tận ba tuần sau, đám người Hư Tùng Vương mới quay lại, thời gian nhiều hơn một tuần so với hai tuần bọn chúng nói với Nghiệt Sinh.
“Lần này các ngươi nhất định phải tuân thủ quy định, không được cưỡng ép hắn quá nhiều, lần trước ta phát hiện hai ngươi như muốn làm hắn c·hết, nếu hắn mà c·hết thật thì mọi chuyên xem như xong.” Chu Nguyên Mịch lớn tiếng nói.
“Làm như lão già ngươi thì không có bí pháp cưỡng ép hắn thì phải.” Hư Tùng Vương phản bác.
Phan Hương thì vẫn im lặng không nói gì.
Cả ba lần này đến đây mất thêm một tuần là do phải đối đầu với một tên Tụ Nguyên cảnh ngoài bãi thây ma, mà lại mạch vào nơi đây lại có thay đổi nên lại mất thời gian tìm kiếm.
“Mà các ngươi có cảm thấy số lượng thây ma hình như ít hơn không?” Chu Nguyên Mịch nghi hoặc.
Hư Tùng Vương và cả Phan Hương đều đồng ý, số lượng thây ma giảm có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Chẳng lẽ hai tuần này có rất nhiều kẻ xông vào cấm địa rồi chém g·iết thây ma.” Hư Tùng Vương lo lắng.
“Không ổn! Như vậy rất có khả năng tiểu tử kia bị người khác phát hiện.” Phan Hương đến lúc này mới lên tiếng.
Cả ba lo lắng nô lệ của mình sẽ b·ị c·ướp đi liền tăng tốc đi về phía trước.
Rất nhanh, bọn chúng đã đặt chân đến chỗ mà lần trước nhốt Nghiệt Sinh.
Cả ba phá bỏ lớp đất ngụy trang bên ngoài rồi từ từ bước vào bên trong hang động.
“Cẩn thận, hang động đã có thay đổi.” Chu Nguyên Mịch ngưng trọng nói.
Chiều dài hang động đã phải dài hơn đến gấp ba lần ban đầu, mà thể tích của nó cũng rộng lớn hơn rất nhiều.
Cả ba bước xuống đến đáy hang, nhưng bên trong lại không có Nghiệt Sinh mà chỉ có sợi dây thừng b·ị c·hém đứt làm đôi.
“Khốn kiếp, nó bị kẻ khác bắt đi rồi.” Chu Nguyên Mịch giận dữ hét lên.
Nhưng cũng đúng lớp này, lớp đất đá bên vách hang rung chuyển.
“Mẹ nó! Chuyện quái gì thế này?” Phan Hương hoảng nói.
Toàn bộ bốn bên vách đá rơi rớt lớp đất bên ngoài xuống.
Một cảnh tượng rùng rợn hiện lên, hàng vạn con thây ma đang nằm chồng chất lên nhau và đều trừng mắt nhìn về chỗ của ba người bọn chúng.
Điều đáng sợ nhất là hàng vạn con thây ma này lại im thin thít, ngoan ngoãn khác thường.
“Tấn công.” Một giọng nói nhỏ vang lên.
Lúc này, toàn bộ những thây ma mới gào thét lên.
Tất cả lộn xộn phóng xuống lao thẳng vào đám người Hư Tùng Vương.
“Mẹ nó!” Chu Nguyên Mịch cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Cả ba bật hết nguyên lực muốn vùng thoát ra ngoài, nhưng mọi thứ không dễ như vậy.
Cứ g·iết hết một con thì lại có đến mười con khác đi lên, lũ thây ma như một cơn thác lớn đổ ầm về bọn chúng.
Phan Hương thì không ngừng từ cơ thể phát ra c·hất đ·ộc, Hư Tùng Vương thì liên hồi tạo ra đám mây lôi, mà lão già Chu Nguyên Mịch cũng không ngừng tạo ra những trận dư chấn.
Nhưng kết cục vẫn vậy.
Chất độc của Phan Hương mạnh đến mức nào cũng không thể g·iết hết được vạn vạn thây ma.
Dư chấn của Chu Nguyên Mịch lớn đến đâu cũng không thể đè c·hết hết những đám xác sống này.
Mà lôi của Hư Tùng Vương cũng chẳng thể làm nên kì tích.
Một tiếng đồng hồ sau.
Cả ba bọn chúng đều bị cắn nát hết tứ chi và nằm thoi thóp ở đấy.
Nghiệt Sinh lúc này mới xuất hiện.
Đám thây ma quỳ xuống xếp thành một ngai vàng khổng lồ.
Mà hắn cũng rất phối hợp ngồi lên đấy, chân chéo ngang, tay chống cầm, Long Ma Dương thương cắm thẳng xuống đất xuyên qua một tên thây ma.
Ánh mắt lạnh lẽo hướng xuống dưới.
“Ngươi… ngươi bằng cách nào!” Chu Nguyên Mịch rống giận.
Trái ngược với lão, Hư Tùng Vương lại van xin: “Đồ đệ ngoan, tha cho ta, ta biết sai rồi.”
Phan Hương im lặng, nước mắt của nàng tràn ra hai dòng, cảm giác bất lực bao trùm, cái cảm giác kinh khủng chẳng khác gì khi mà người tình nhân của nàng bỏ đi.
“Xin hãy tha cho ta…”
Nghiệt Sinh lúc này phẩy tay, ba con thây ma đi đến, mỗi một con dùng chiếc hàm của mình t·ra t·ấn một người.
Hắn giương mắt lên nhìn, nụ cười dần hiện lên.
Cái cảm giác này thực thích thú!
Cũng lúc này, hắn không hề biết rằng từ trên người của hắn, một loại khí tức đế vương hiện lên từ người của hắn, giống như một con hắc long hoàng đế ngự trị ngai vàng, cũng chính là loại sức mạnh mà hắn nhận được của Song Vương chi cảnh lần trước.
Cả ba người bọn Hư Tùng Vương, Phan Hương, Chu Nguyên Mịch bị Nghiệt Sinh cho thây ma ăn dần ăn mòn đến c·hết.
Hắn bật người đứng dậy.
Đám thây ma lấy nhẫn trữ vật từ trên người bọn chúng rồi đưa lên tay của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, hắn hả dạ, cực kỳ hả dạ, hơn hai mươi ngày bị t·ra t·ấn cũng xem như có kết quả tốt đẹp.
Để được như ngày hôm nay, hắn phải ra bãi thây ma, cực lực luyện tập khả năng điều khiển thây ma rồi sau đó quay lại nơi này dùng thây ma tạo nên một hang động thây ma đúng nghĩa để gài bẫy bọn chúng.
Nói thì đơn giản nhưng quá trình điều khiển bọn thây ma vô cùng gian nan, bọn chúng làm theo vô điều kiện nhưng chả biết có tư duy.
Nhưng nhờ thế cũng được một cái lợi là bọn chúng không hề phản kháng và biết đòi lương.
“Tiểu tử, thỏa mãn lắm sao!” Một giọng nói vang lên, uy áp kèm theo đẩy Nghiệt Sinh nằm xuống mặt đất.
Cảm giác hạnh phúc chưa được bao lâu, Nghiệt Sinh lại phải đối đầu với kẻ còn mạnh mẽ hơn.
Từ trên không trung, một tên hiện hình ra, lão ta ăn mặc giản dị với bộ giao lĩnh trắng tơ tằm, ngũ quan hòa nhã, râu ria xám bạc, đặc biệt là phần râu mép dài xuống tới cằm.
Nghiệt Sinh lúc này không thể cử động.
Nhưng hắn vẫn có thể điều khiển thây ma.
Hắn thì thầm nhỏ.
Hàng vạn thây ma lập tức như cơn lũ đi đến, bọn chúng không thể bay nên điên cuồng bò chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ với mục đích chính là lão già kia.
Nghiệt Sinh tranh thủ thu hồi Long Ma Dương thương rồi muốn chạy đi thật nhanh.
Nhưng lão ta chỉ cần vận dụng nguyên lực một cái, một cơn cuồng phong cuốn tất cả bay đi.
Lão ta rất nhanh bay đến rồi túm lấy Nghiệt Sinh rời đi.
Đám thây ma theo lệnh Nghiệt Sinh đuổi theo nhưng tốc độ của lão này quá nhanh, bọn thây ma rõ là không thể theo kịp.
Thức thời, Nghiệt Sinh mới hướng đến lão nói: “Bác à, tha cho ta! Ta cũng chỉ là một Động Nguyên cảnh nhỏ nhoi bị áp bức thôi.”
Nghiệt Sinh hoàn toàn cảm nhận được rằng đối phương cực kỳ mạnh, thậm chí phải nói vượt xa đám người Hư Tùng Vương.
Hắn có chút nghi hoặc rằng đối phương có khả năng cao chính là Hóa Nguyên cảnh, đỉnh phong của Hoàng Chiến giới này.
Nếu thật vậy thì hắn chỉ còn một con đường là cầu xin đối phương tha một đường sống.
“Tiểu tử, đừng bày trò, g·iết được ba Tụ Nguyên cảnh còn cho rằng bản thân nhỏ nhoi!” Lão già cứng giọng nói.
Mà Nghiệt Sinh cũng không nói gì thêm, tốt nhất vẫn nên quan sát tính tình đối phương rồi sau mới lựa lời để làm thân.