Lão già đi qua đến từng địa bàn của bọn người Hư Tùng Vương rồi thu hết toàn bộ linh hồn trong những pháp trận.
Cách di chuyển và hành động của lão khiến cho Nghiệt Sinh tin rằng lão ta mới là trùm phía sau giật dây, mọi thứ mà lão làm đều rất trơn tru, rành mạch, giống như mọi thứ đều đã được lão quan sát kỹ lưỡng từ rất lâu
Tiếp đấy lão ta đưa Nghiệt Sinh đến một gốc cây khổng lổ rỗng ruột đ·ã c·hết héo từ lâu, nơi cách khá xa với địa bàn của ba người Hư Tùng Vương, mà ở đây có cả một kết giới che giấu.
Lão ném thẳng hắn xuống dưới rồi mới lạnh giọng: “Ngươi tại sao có thể điều khiển thây ma?”
“Ta không biết, ta có thể phản ứng với bọn chúng!”
Lão nhướng mày trước câu trả lời này.
Nghiệt Sinh lúc này cảm giác quái lạ, hắn khụy người xuống đau đớn, bên trong cơ thể của hắn, hàng trăm vết cắt xé đang diễn ra liên hồi.
“Nói thật!” Lão ta lạnh giọng.
“Ta không hề nói dối!” Nghiệt Sinh hét lên, cơn đau khiến hắn quằn quại như một con chó vừa ăn trúng bã.
Lão ta dừng lại, cơn đau bên trong thân thể của Nghiệt Sinh biến mất.
“Ta là Hóa Nguyên cảnh, tùy thời có thể g·iết c·hết ngươi, nên đừng có mà nghĩ rằng bản thân có thể lanh trí lừa được ta!”
Nghiệt Sinh cố gắng bình tĩnh hết mức, nhưng bên trong lòng đang gào thét.
Tình huống xấu nhất lại lần nữa xảy đến, hắn lại bắt gặp phải một tên Hóa Nguyên cảnh thực thụ, mà hắn giờ cũng đã tin rằng bản thân có vận khí Chó đẻ chi vận.
Từ khi đặt chân đến Đại Lục, à không! Từ khi được sinh ra đời, hắn vẫn chưa cảm nhận được giây phút nào thực sự yên bình, nếu có cũng chỉ là khoảng thời gian được Thái Đồ và Liễu Thị che chở.
Lão ta hỏi tiếp: “Vậy ngươi tại sao có thể thu hút linh hồn?”
“Ta có thiên phú thể chất, từ nhỏ có thể tương thông với linh hồn.” Nghiệt Sinh bình tĩnh nói.
Nhưng lại một lần nữa, cơn đau nội tạng bị xâu xé lần nữa xảy đến.
Lần này còn kinh khủng hơn, hắn thậm chí nghe được tiếng nội tạng của bản thân đang bị cắt từng chút một.
“Phốc!” Nghiệt Sinh phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân tái mét.
Lúc này lão ta mới dừng tay lại.
“Ngươi nói thật?”
“Ta nói thật.” Nghiệt Sinh quằn quại đáp, trông cực kỳ thê thảm.
Lão ta thô bạo mở miệng Nghiệt Sinh ra rồi đút vào đấy hai viên đan dược.
Cũng may lần này là Hoàn Sinh đan, đan dược để trị thương.
Nghiệt Sinh nằm đấy cho đến một ngày sau.
Lúc này lão ta vẫn đang mãi mê làm việc, theo quan sát của Nghiệt Sinh thì chính là để tập hợp linh hồn mà lão lấy được từ ba người Hư Tùng Vương.
Mà Nghiệt Sinh đoán không hề sai, lão ta tên là Vũ Chạn, tu vi chỉ là ngụy Hóa Nguyên cảnh chứ không phải là Hóa Nguyên cảnh thực thụ, đó cũng chính là lý do mà lão có mặt ở đây.
Lão ta đã luôn âm thầm ở nơi này để thu giữ linh hồn, nhưng lão ta không cần phải cứ mấy tháng lại ra ngoài để bồi đắp linh hồn.
Là bởi vì cách làm của lão chính là đợi những người giống như Hư Tùng Vương các kiểu thu xong được số lượng lớn linh hồn thì sẽ ra tay c·ướp đoạt.
Nhờ thế mà lão không quá mấy tốn sức, thời gian còn lại luôn củng cố linh hồn của bản thân để không bị thế giới này bài xích.
“Tiểu tử, chuẩn bị làm việc đi!”
Nghiệt Sinh ớn lạnh, mà hắn cũng cảm giác được bản thân sắp được giao nhiệm vụ gì?
Đêm hôm đó, hắn lại phải đứng ra triệu tập linh hồn bằng Tinh Thần biến.
Khi mà hắn than mệt thì lão ta lại dùng đan dược vì đó đưa cho hắn khiến thân thể của hắn lại cưỡng ép làm việc.
Việc này khiến cho thân thể của Nghiệt Sinh tổn thương, cũng may thực tâm của hắn vẫn chống chịu được, thậm chí qua thời gian tạo ra kháng nguyên cho hắn.
Một năm trôi qua, không ai đến cứu, Nghiệt Sinh vẫn là một tên nô lệ khổ cực.
Nhưng lần này, hắn có nỗi lo khác quan trọng hơn.
Lão ta đã thu được mười vạn linh hồn, cũng là con số mà lão ta mong muốn.
Xong mục đích, Nghiệt Sinh sợ rằng bản thân hắn không còn giá trị sẽ b·ị c·hém c·hết, giống như một con chó không còn tác dụng với một tên ông chủ vô nhân đạo.
Nhưng cũng may thay Vũ Chạn lại không có ý nghĩ như vậy.
“Ngươi đi theo ta!”
“Đi đâu ạ!”
“Đi vào bên trong, ngươi đã có nhiều khả năng hay ho đến vậy biết đâu vào bên trong lại có ít cho ta.”
Nói xong Vũ Chạn bay đi kéo theo Nghiệt Sinh cùng, cả hai chỉ mất thêm ba tiếng đồng hồ đã đến nơi cần đến.
Chính là trung tâm của nơi này, ở đây có một cánh cửa hướng xuống dưới đó.
Vũ Chạn dừng chân lại, rồi lão ta dùng một chiếc hồ lô màu cam nhạt tưới nước linh hồn trên người.
Nước linh hồn chính là dung dịch mà lão ta dùng mười vạn linh hồn luyện ra mà thành.
Còn mấy giọt rơi vãi xuống đất, lão ta mới lấy ném vào mặt của Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh: (!...!)
Hắn trong lòng bất an cực điểm, lão Vũ Chạn thì tắm biết bao nhiêu, còn hắn chỉ là mấy giọt rơi vãi.
Hắn sợ rằng bản thân sẽ c·hết nếu xuống đây.
Nhưng nào có thời gian để hắn lo sợ.
Vũ Chạn hít một hơi sâu đã ném lấy Nghiệt Sinh xuống dưới trước, bản thân mới cùng theo sau.
Nghiệt Sinh bị ném vào cảm thấy nóng rực, đường hầm đi xuống dưới giống như một cái lò than chính hiệu.
Cũng may lúc này Vũ Chạn vung tay trợ giúp, một kết giới nguyên lực bảo hộ thân thể của Nghiệt Sinh, vì thế mà hắn cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Hiển nhiên nóng rang vẫn là có.
Càng xuống sâu, Nghiệt Sinh càng cảm thấy khó chịu, linh hồn của hắn dường như đang muốn rút ra khỏi nơi này.
Không thể chịu đựng được nữa, Nghiệt Sinh kích phát Tinh Thần Biến, cuối cùng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vũ Chạn nhìn một màn này thực sự muốn chửi, y cứ nghĩ mang theo Nghiệt Sinh biết đâu sẽ có lợi gì đó qua khả năng đặc biệt của hắn.
Nhưng giờ cái hại đầu tiên chính là khó chịu.
Để có đủ con số mười vạn linh hồn này mà lão ta đã mất gần năm mươi năm, cùng biết bao cay đắng.
Mà hiện tại dù đã tắm chất lỏng linh hồn, lão vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, còn Nghiệt Sinh thì lại vẫn giữ bộ mặt thoải mái.
Nghiệt Sinh cảm nhận được ánh mắt của lão ta, nhảy số nhanh, hắn liền nhăn nhó theo.
“Đừng lanh trí, ta đã sống năm trăm năm rồi.” Vũ Chạn thấy càng thêm giận dữ nói.
Nghiệt Sinh nuốt một ngụm nước miếng rồi không giả vờ nữa.
Đường hầm sâu cực kỳ.
Cả hai rơi tự do đến mười phút mới đáp xuống một nền đất.
Đến nơi, Nghiệt Sinh mới cảm nhận được nơi này vô cùng kỳ ảo.
Nơi này khác biệt với bãi thây ma hay bãi linh hồn phía trên.
Nó trong vô cùng hiền dịu, những bụi cỏ lao mọc cao đến nửa thân người nhẹ nhàng phấp phới trong gió.
Không khí dịu êm không hề bị âm thanh nào phá hỏng.
Mặt đất tươi xốp, ẩm ướt vẫn còn đọng lại những giọt sương sớm.
“Yên bình thì luôn ẩn chứa nguy hiểm.” Vũ Chạn lên tiếng.
Nghiệt Sinh cũng gật đầu, nếu như yên bình thì đã không được gọi là cấm địa.
“Chúng ta giờ nên bắt đầu làm gì đây ạ?” Nghiệt Sinh hỏi.
Nhưng hắn không nhận được câu trả lời, hắn quay qua nhìn thì mới thấy khuôn mặt của lão như đang c·hết lặng.
Ngay lập tức, Nghiệt Sinh đưa mắt hướng về chỗ nhìn của lão ta, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn cũng không thể chịu đựng nỗi, cả thân thể bắt đầu run rẩy, mồ hôi ứa ra như vừa mới tắm.