Thiếu Chiến bước đi nặng nề, gân máu và đôi mắt trên người của gã đều đã biến thành màu xanh lục.
Nhìn thấy vậy, Hải Niên lo lắng quát: “Sư huynh, huynh trúng độc rồi sao?”
Y chạy lại đến chỗ của Thiếu Chiến, vừa chạy còn vừa quay đầu nói với Ái Chi: “Mau lấy Giải Độc đan ra.” Nhưng khi vừa đến gần chỉ còn vài bước chân thì Thiếu Chiến vung một tay đánh thẳng làm cho y bay ra bên ngoài hơn hai mét.
Ái Chi lúc này mới nhìn kỹ vào người của Thiếu Chiến, nàng hoảng hốt khi triệu chứng của gã y hệt như kiến thức đã được nàng thấy trong sách, Ký Thực Thảo, thứ thảo dược cực kỳ nguy hiểm khi có khả năng ký sinh và điều khiển vật chủ, là một loại thảo dược Tam Đẳng nhưng quý hiếm hơn nhiều so với Diệp Mộc thảo.
“Nhưng tại sao Ký Thực Thảo có thể sống dưới hồ?” Ái Chi bàng hoàng nói, nhưng nàng không cho phép mình nghĩ nhiều nữa, nàng từ nhẫn trữ vật triệu hồi ra một thanh kiếm màu xanh dương rồi xông lên chém vào chỗ của Thiếu Chiến.
Nhát chém trúng thẳng vào ngực của Thiếu Chiến, nhưng thứ chảy ra không phải máu đỏ mà là một chất lỏng xanh.
Thiếu Chiến đưa một tay lên, từ bàn tay của gã mọc ra ba dây thực vật màu đen với lá cây chỉ có cuống và gân, những dây thực vật bắt lấy tay của Ái Chi.
Nàng ta kịp thời dùng kiếm cắt đi những dây thực vậy đó rồi lùi lại ra sau.
“Chạy đi.” Ái Chi nhắc nhở Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu.
“Sư huynh.” Hải Niên đứng dậy sau đòn đánh.
“Hải Niên sư huynh, gã đó đã không còn là Thiếu Chiến sư huynh của chúng ta nữa rồi.”
“Ngươi nói bậy! Thiếu Chiến sư huynh vì muốn tạo ấn tượng mà bao lần bất chấp nguy hiểm vì ngươi, nay ngươi lại bịa đặt về sư huynh, đúng là con đàn bà khốn kiếp.”
Thiếu Chiến nghe thấy âm thanh, từng bước chạy đến chỗ của Hải Niên, nhưng Hải Niên lại không hề bỏ chạy hay có bất cứ động tác gì khác.
“Thủy Tiễn.” Ái Chi hét lên, trên thanh kiếm của nàng xuất hiện một vòng xoáy nước, nàng vung kiếm về phía trước, xoáy nước bắn ra ngắm thẳng vào chỗ của Thiếu Chiến làm cho gã ngã xuống.
“Ngươi làm gì vậy!” Hải Niên hét lên rồi chạy đến muốn đỡ Thiếu Chiến dậy.
Nhưng lúc này Thiếu Chiến lại làm gì còn ý chí, những sợi dây thực vật từ trên người quấn lấy Hải Niên.
“Sư huynh…” Hải Niên gượng nói bởi đang có một sợi dây thực vật siết lấy cổ của y.
Ái Chi lại một lần nữa xông lên, kiếm của nàng được phủ bởi xoáy nước liên tục tạo nên sát thương cực mạnh.
Phạm Nghiệt Sinh muốn kéo tay Tiểu Tiểu rời đi, nhưng chỉ mới vài bước lại khiến hắn khó chịu vô cùng, bọn người này chính là những người đã cứu hắn.
“Đáng ghét.” Phạm Nghiệt Sinh nói nhỏ.
Ái Chi điên cuồng chém vào lưng Thiếu Chiến, nhưng gã vẫn cứ dậy siết chặt cổ của Hải Niên.
Ái Chi thấy vậy phải đi về phía trước, chém vào sợi dây đang s·iết c·ổ Hải Niên, nhưng một tay của Thiếu Chiến vung ra, kiếm của nàng b·ị đ·ánh rớt ra ngoài.
Cả Ái Chi và Hải Niên đều bị Thiếu Chiến siết chặt cổ, gã muốn lôi cả hai xuống nước.
Cũng đúng lúc này, Phạm Nghiệt Sinh lấy hết can đảm chạy lên, hắn chụp lấy thanh kiếm của Ái Chi đang dưới đất, dùng cả hai tay chém thẳng vào phần đầu của Thiếu Chiến.
Nhưng một lớp dây thực vật mọc lên che chắn phần cổ, Phạm Nghiệt Sinh thấy vậy hét lớn lên, ôm Thiếu Chiến đè xuống đất.
Hắn cầm thanh kiếm chém đứt phần dây đang giữ Hải Niên và Ái Chi.
Cả hai được giải thoát thở hồng hộc để lấy không khí.
Thiếu Chiến lúc này đưa dây thực vật của mình muốn b·óp c·ổ của Phạm Nghiệt Sinh, điều này vô tình làm rơi sợi dây chuyền của hắn xuống hồ.
Nghiệt Sinh thấy thế giận dữ hơn, thể chất hơn người của hắn bạo phát, một tay cầm lấy mấy sợi dây phiền phức, một tay bóp luôn phần cổ của Thiếu Chiến.
“Giữ chặt lấy.” Ái Chi cầm lấy thanh kiếm của mình lao lên, nàng hướng mũi kiếm xuống đâm thẳng vào phần đầu của Thiếu Chiến.
“Không…” Hải Niên hét lên.
Ái Chi không dừng lấy ở đó, nàng đẩy Phạm Nghiệt Sinh ra rồi điên cuồng chém toàn bộ thân xác của Thiếu Chiến.
Ký Thực Thảo nằm trong thân thể theo kiểu gồm nhiều đoạn dây khác nhau, để g·iết hoàn toàn cần chém toàn bộ thân thể để tránh thiếu xót.
Cuối cùng thì Thiếu Chiến cũng đã bất động, Ái Chi ngồi xuống thở dốc, nếu không có Nghiệt Sinh ra tay thì nàng đ·ã c·hết, đang tính quay quay cảm ơn thì Phạm Nghiệt Sinh đã nhảy xuống hồ.
Tiểu Tiểu chạy đến muốn nhảy xuống cùng thì Ái Chi đã cản lại.
“Tên đó điên rồi sao!”
Nghiệt Sinh chính là muốn tìm sợi dây chuyền của mình, việc nhịn thở bất ngờ lại không mấy khó chịu, hắn cảm thấy bản thân thậm chí có thể chịu đựng được nửa tiếng.
Rất nhanh, hắn bơi được đến dưới đáy, nhưng nơi này tối tăm không có chút ánh sáng thì làm sao có thể tìm thấy sợi dây chuyền mà ông nội hắn để lại.
Mò tới mò lui, Phạm Nghiệt Sinh phát hiện thấy một nguồn sáng màu xanh lục, hắn mò tới thì phát hiện nơi này có hơn hàng chục xác c·hết đang nằm dưới một hòn ngọc.
Ký Thực thảo chính là dựa vào hòn ngọc xanh lục này mà sống sót dưới nước, còn việc nhiều xác c·hết dưới đây không phải chỉ vì mỗi Ký Thực thảo mà còn là bởi sức mạnh của hòn ngọc.
Đơn giản hòn ngọc này có khả năng hấp thụ sinh lực của bất cứ thứ gì trừ cây cối và những vật mang theo hệ mộc, thậm chí nó còn cung cấp năng lượng cho cây cối, ở đây chính là Ký Thực thảo.
Phạm Nghiệt Sinh tò mò chạm vào nó, không ngờ chỉ vừa mới chạm vào đã gây ra động tĩnh cực lớn, toàn bộ dòng nước bao gồm cả xác c·hết b·ị đ·ánh bay ra một bên.
Phạm Nghiệt Sinh muốn bỏ tay ra khỏi khối ngọc nhưng không thể, một luồng sức mạnh muốn hút lấy hắn, thân thể của hắn bị hút đến mức chỉ còn da bọc xương.
Nhưng cũng may lúc này bên trong của thực tâm của hắn, măng non sáng lên, tình thế lật ngược, Phạm Nghiệt Sinh hấp thụ ngược lại nguồn sinh lực của khối ngọc, thân thể của hắn phình to như một quả bóng, ý thức cũng đã mất đi.
Măng non bên trong cơ thể điên cuồng hấp thụ nguồn sinh lực khổng lồ, chiều cao của nó tăng lên đến ba phân.
Thân thể của Nghiệt Sinh cũng vì thế mà biến hóa, những chất thải được đẩy ra ngoài, mỗi tế bào đều phát triển sức mạnh đáng kể.
Bị hút hết sức mạnh khiến khối ngọc tan biến.
Một giọng nói giận dữ tột cùng vang lên: “Khốn kiếp! Chỉ còn một chút nữa thôi thì ta đã có thể trùng sinh.”
Khối ngọc vốn chính là một vật bảo vệ linh hồn của một lão giả tu tiên, y dưới đáy hồ lợi dụng hạt giống của Ký Thực thảo vô tình rơi xuống đây để tìm kiếm nguồn sinh lực để một ngày nào đó có thể sống dậy.
Nhưng đáng tiếc kế hoạch đấy lại thất bại.
Một lát sau, có một bóng hình đang bơi xuống chộp lấy Phạm Nghiệt Sinh rồi đưa lên lại, đấy chính là Ái Chi.
Tiểu Tiểu thấy Nghiệt Sinh được đưa lên thì vội chạy lại ôm đến.
Mắt không ngừng khóc, miệng thì không ngừng kêu: “anh… anh”
Tình cảnh thảm hại, chỉ có mỗi Hải Niên vẫn ngồi thẫn thờ trước xác c·hết của Thiếu Chiến.
Hai tiếng trôi qua, Nghiệt Sinh tỉnh dậy, hắn muốn tiếp tục đi tìm sợi dây chuyền thì Ái Chi lên tiếng: “Ngươi tại sao lại muốn sợi dây chuyền đó đến vậy?”
“Đó là của ông nội ta.”
“Vậy ngươi nghĩ ông nội ngươi thích dây chuyền đó hay là ngươi hơn, ngươi xuống dưới và c·hết vì sợi dây chuyền sẽ khiến ông nội ngươi như thế nào?”
Câu nói đánh vào tâm can làm Phạm Nghiệt Sinh gục xuống, ánh mắt ảm đạm.