Đối phương phía trước mang theo hình dáng của một lão già quái dị, trên đầu có đến mười hai con mắt, làn da vàng cam sần sùi như da cóc, hàm răng thưa nhọn dính đầy máu, móng tay, móng chân đều mang màu đỏ, vác trên lưng là một cái bao lớn.
Hình thù này tuy gớm ghiếc nhưng ở thế giới tu tiên thì vẫn được tính ở mức xấu xí kinh tởm.
Thậm chí so với nữ độc nhân Phan Hương thì đối phương vẫn còn thuận mắt hơn nhiều.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn vào đối phương lại khiến cho Nghiệt Sinh và thậm chí là cả Vũ Chạn xuất hiện một nỗi sợ kinh hoàng.
Nỗi sợ này kì lạ không giống sự sợ hãi trước sức mạnh khổng lồ hay sự sợ hãi trước những tồn tại quái dị, mà là nỗi sợ như đã ám ảnh từ khi bọn hắn là trẻ con.
Nghiệt Sinh ngớ người, hắn phát hiện bản thân hiện tại lại biến về thành một đứa trẻ chỉ mới sáu bảy tuổi.
Hắn nhìn qua Vũ Chạn mới phát hiện ngay cả lão cũng là như thế.
Hình tượng lúc này của lão là một đứa béo với hai má phúng phính, nhưng hắn không có thời gian để nhìn tiếp.
Tên quái vật tiến từng bước lại gần, lúc này Nghiệt Sinh cùng Vũ Chạn liền quay đầu bỏ chạy.
Cả hai tuy không nói năng nhưng đều lựa hai con đường riêng để chạy, lòng thì luôn mong rằng tên quái vật kia sẽ đuổi theo người kia.
Nghiệt Sinh chạy hổn hển thì phát hiện tên quái vật vẫn đang đuổi theo hắn.
“Mẹ kiếp! Đúng là chó đẻ chi vận mà!” Hắn thầm mắng trong lòng.
Nhưng hắn đâu hề biết rằng, phía sau lưng Vũ Chạn cũng có một tên quái vật tương tự đang đuổi theo, chỉ là số lượng mắt của nó cũng chỉ còn sáu con.
Hiển nhiên số lượng mắt trên người của quái vật đang đuổi theo Nghiệt Sinh cũng là sáu con so với mười hai con ban đầu, nhưng hắn nào có thời gian mà đếm mắt ở đây.
Nghiệt Sinh cứ chạy mãi với đôi chân của đứa trẻ bảy tuổi, hắn quay lại phía sau nhìn thì mới phát hiện bản thân chạy bao nhiêu thì tên quái vật cũng sẽ chạy bấy nhiêu, khoảng cách của cả hai luôn luôn cố định.
Bỗng lúc này, thanh âm con quái vật vang lên, thanh giọng trầm gắt vô cùng: “Này, con là trẻ ngoan hay là trẻ hư?”
Nghiệt Sinh nhíu mày, ba giây sau hắn mới đáp: “Dạ con là trẻ ngoan.”
“Là trẻ ngoan thì tại sao phải chạy?”
Nghiệt Sinh nghe thế có chút phức tạp, lòng thực sự không biết làm gì, nhưng hắn nhìn lại vóc dáng đứa trẻ của bản thân, rõ ràng hắn không thể chạy thoát.
Thế là Nghiệt Sinh hít một hơi sâu rồi từ từ giảm tốc độ, hắn quan sát về sau cũng thấy bản thân chậm lại bao nhiêu thì con quái vật cũng sẽ chậm lại bấy nhiêu.
Cuối cùng hắn đứng lại đối mặt với con quái vật.
“Ngươi rốt cuộc là gì?” Nghiệt Sinh hỏi đến.
“Ta là ông Ba Bị đây!”
Hai chữ ba bị vốn rất kì lạ nhưng không hiểu sao lại khiến cho hắn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Giống như từ nhỏ đã có sự ám ảnh về nó.
“Nhóc con, cha mẹ của ngươi đâu!”
Ông Ba Bị chỉ tay vào Nghiệt Sinh hỏi, lúc sau nó lắc đầu nói: “Thật đáng thương, ngươi vẫn chưa gặp được cha, mẹ, đi đi.”
“Hả?” Nghiệt Sinh ngớ người, liền chỉ thế?
Ông Ba Bị trước mặt của Nghiệt Sinh biến mất.
Nhưng Vũ Chạn thì lại không may mắn được như vậy.
Y đang là một đứa trẻ òa khóc trước hai bóng hình chính là cha, mẹ của y.
“Mau! Không khóc nữa, nếu không Ông Ba Bị sẽ bắt con đi đấy!”
Vũ Chạn trước mấy lời này vẫn không ngừng òa khóc, giọt nước mắt của y không phải là tự chủ, mà là đang khóc chỉ vì muốn được ăn kẹo.
Chính y cũng không hiểu tại sao bản thân không được cho ăn kẹo liền khóc.
Vũ Chạn càng khóc lớn thì Ông Ba Bị phía sau lưng của y ngày càng lớn, nó càng lớn thì hiển nhiên sẽ càng đến gần, chiếc bị phía sau lưng của nó được đưa về phía trước và mở to ra, một tay sẵn sàng tóm lấy Vũ Chạn.
Quay trở lại chỗ của Nghiệt Sinh, Ông Ba Bị biến mất nên hắn đã khôi phục lại thân thể như lúc đầu.
Nhưng tu vi ở đây không thể dùng được, hắn chỉ như một phàm nhân với thể lực mạnh hơn mà thôi.
Hắn vẫn cẩn thận đi từng chút một, cánh đồng lau sậy cứ thế rộng không thấy gì.
Nhưng điều đáng sợ hơn là nơi này không hề có chia ra ngày và đêm, diễn cảnh lúc nào cũng giống như ba giờ sáng, lờ mờ tối tăm.
Nghiệt Sinh cứ đi mấy đoạn lại nghe thấy tiếng quái dị.
Tránh mãi không được, hắn chạm phải một một loại quái vật khác.
Lần này mới thực sự quái dị, trước mặt của hắn là một n·ữ q·uái với chiếc lưỡi dài đang lơ lửng trên mặt đất, cặp “dú” của nó dài ra đến cả phần lưng người.
Nghiệt Sinh lúc này muốn quay mặt rời đi thì một mùi sữa nồng nặc bốc lên.
Mùi sữa nồng cực kỳ kinh tởm nhưng không hiểu sao lại tạo nên cảm giác thèm thuồng cho Nghiệt Sinh, giống như một đứa trẻ mới sinh đang muốn ti sữa mẹ.
Nghiệt Sinh quay người lại, hắn lờ mờ bước đi.
Nhưng vừa mới bước được mấy bước thì đã có một thân ảnh khác lao lên phía trước.
Không ai khác chính là Vũ Chạn.
Lão ta cứ thế gắn chặt vào con ma “dú” dài này.
Càng lâu thì thân thể của lão lại càng hóa thành bùn đất từ dưới chân lên.
Nghiệt Sinh cắn răng cắn môi, nhưng hắn vẫn không thể cản được bước chân của mình.
Cuối cùng hắn cũng y hệt với Vũ Chạn, mỗi người một bên.
Cứ thế ba mươi phút sau, cả hai hóa thành bức tượng bùn đất.
Còn ma nữ “dú” dài chỉ cười một chút rồi liền bay hút đi.
Thời gian trôi qua mấy ngày, Nghiệt Sinh vẫn giữ được ý thức của hắn, nhưng hắn cố gắng vùng vẫy như thế nào thì vẫn chỉ là bức tượng bùn đất.
Còn Vũ Chạn thì thê thảm hơn hẳn, lão muốn sống tại nơi này phải tưới nước linh hồn liên tục, hiện tại đã mấy ngày không tưới lên người, linh hồn của gã đang bị tổn thương nặng nề, nếu chỉ thêm một ngày thì chắc chắn sẽ c·hết.
Cũng đúng lúc này, một đứa nhóc trông cực kỳ bình thường đi đến, đứa nhóc ấy trông chỉ mới sáu tuổi, trên tay là một chiếc lon nhỏ, tóc ba giá, miệng luôn cười tươi tinh nghịch.
Đứa nhóc ấy chạy đến lại gần rồi dùng chiếc lon gõ vào Nghiệt Sinh lẫn Vũ Chạn.
Chiếc lon vừa gõ vào đã khiến cho Nghiệt Sinh và Vũ Chạn thoát ra khỏi bùn đất, trở về hiện trạng.
Vũ Chạn liền lấy hồ lô linh hồn tưới lên người.
Nghiệt Sinh lúc này cũng cảm thấy linh hồn đã bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng nếu theo cường độ này thì hắn vẫn cầm cự được mấy ngày.
“Hai ngươi chơi cùng ta.” Tên nhóc cười nói.
Nghiệt Sinh và Vũ Chạn đều có cùng suy nghĩ, rằng nhóc con này chắc chắn không tầm thường.
“Chúng ta chơi cái gì?” Vũ Chạn hỏi lại, giọng điệu ôn hòa vô cùng.
“Đợi ta.” Đứa nhỏ nói xong rồi liền chạy đi.
Nghiệt Sinh lúc này mới hỏi đến: “Ngươi tại sao lại có thể thoát khỏi Ông Ba Bị.”
Vũ Chạn liếc Nghiệt Sinh, gắt giọng nói: “Ngươi nói chuyện với ta thái độ như thế?”
“Thì sao?” Nghiệt Sinh cười cợt, nơi này tu vi không có tác dụng, hắn không cần phải sợ Vũ Chạn.
Thời gian một năm bị ép làm nô lệ đã khiến hắn không chịu đựng được.
Nếu không phải bây giờ không thích hợp, hắn thật muốn xông lên đ·ánh c·hết y.
Vũ Chạn giận dữ cực điểm, lão đang muốn nói gì thêm thì đứa nhóc đã đi đến.
“Nào cùng chơi với ta đi.”
Đứa trẻ nói xong chỉ tay về phía trước, ở đó chiếc lon đang đặt dưới đất, những bụi lau biến mất tạo nên một mặt đất trống, xung quanh chiếc lon là một vòng trắng.