“Chúng ta sẽ chơi làm sao?” Nghiệt Sinh cẩn thận hỏi.
Đứa nhóc đưa cho Nghiệt Sinh và Vũ Chạn một đôi dép đan bằng dây mây tre.
“Ta sẽ là người canh, hai người các ngươi ném nhá.” Đứa trẻ vui vẻ nói.
“Là ném cái lon đó sao?” Vũ Chạn hỏi.
Lúc này đứa bé quay mặt lại nhìn về lão, khuôn mặt giận dữ cực điểm, đôi răng nanh nhe ra, miệng phát âm thanh “khè khè” như rắn độc.
Vũ Chạn không dám hỏi nữa.
Mà Nghiệt Sinh hiển nhiên cũng không nói gì.
Cả hai đứng trước vạch mà đứa trẻ vừa dùng chân vẽ ra.
“Ngươi ném trước đi.” Vũ Chạn nói.
Nghiệt Sinh hiển nhiên không ngu mà ném trước.
Cả hai đứng thế năm phút, không ai chịu nhường ai.
Đứa trẻ giận dữ hét lên: “Hai người nếu không chơi thì ta sẽ g·iết hết cả hai ngươi.”
Đến lúc này, Vũ Chạn và Nghiệt Sinh cùng nhìn nhau, cả hai quyết định sẽ ném cùng lúc.
Nhưng đến khi cả hai đưa dép lên, Nghiệt Sinh lại thu tay lại, thế là Vũ Chạn bị lừa, lão ta ném một lần, chiếc dép ném lệch qua một hướng đi về phía sau bên phải của cái lon.
Lão ta liếc mắt qua Nghiệt Sinh, khuôn mặt giận dữ hận không thể cắn c·hết hắn.
Lúc này đứa trẻ mới hét lên: “Ngươi không đến để canh nhặt dép à.”
Vũ Chạn nghe thế cắn răng rồi từng bước đi lên, lão từ từ đến cạnh chiếc dép của mình vừa ném đi.
Lúc này đứa trẻ mới tức giận, nó giải thích lại một lượt luật chơi.
Rằng trò chơi này gọi là ném lon, những người ném dép phải canh lấy lại chiếc dép mình vừa ném đi.
Nếu người đó nhặt dép mà lon vẫn đứng thẳng thì nó có quyền đuổi theo và bắt lấy.
Nghiệt Sinh cũng hiểu rõ sơ lược về luật chơi, hắn cầm chiếc dép lên rồi phi thẳng.
Lần này hắn ngắm rất chuẩn, chiếc dép ném trúng khiến cho chiếc lon văng về phía xa.
Nghiệt Sinh liền chạy đến nhặt chiếc dép của mình.
Vũ Chạn cũng đã nhặt dép lên tính chạy về.
Lúc này Nghiệt Sinh và lão, một người chạy lên, một người chạy xuống.
Bỗng khi vừa qua mặt, Nghiệt Sinh xô Vũ Chạn ngã nhào xuống đất, bản thân thì thật nhanh lấy dép của mình chạy về.
Đứa trẻ chạy nhặt chiếc lon rồi dựng lại vào vòng tròn, sau đó chạy đến chạm vào Vũ Chạn đã té ngã.
Vũ Chạn bị chạm vào không biết nên phản ứng thế nào! Chỉ có thể đưa mắt cay nghiệt nhìn về chỗ Nghiệt Sinh.
Mà Nghiệt Sinh thì đang nhìn chỗ khác, miệng huýt sáo.
Lão sượng hết cả mặt rồi nói: “Ta bị tên kia xô ngã.”
Đứa trẻ không quan tâm, nó đưa cái tay vươn thẳng ra, chiếc lon lập tức bay đến vào trong lòng bàn tay của nó.
Vũ Chạn lúc này cảm thấy nguy hiểm, lão lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng chân trái của lão đã bị đứa trẻ tóm lấy.
Nghiệt Sinh nhìn thấy cảnh này cũng không dám lên tiếng cũng không dám trốn chạy, cứ thế hắn đứng đấy nhìn một màn này.
Đứa trẻ đưa cái lon lên rồi gõ vào mắt cá chân trái của Vũ Chạn.
Tiếng gõ “bong bong” vang vọng khắp thế giới này.
Lực gõ mạnh đến mức chỉ mấy cái đã khiến cho Vũ Chạn hét như phát điên, mắt cá chân đã nát vụn.
Nhưng đứa trẻ ấy không dừng lại, cái lon cứ thế gõ xuống, cùng với nó là những vệt máu liên tục bắn ra, cảnh tượng cứ như một con heo vừa bị cắt tiết.
Lát sau, toàn bộ bàn chân trái của Vũ Chạn chỉ còn là v·ết m·áu.
Nhưng đứa trẻ ấy chưa dừng lại, nó chuyển sang chân phải.
Vũ Chạn có thử phản kháng, cũng có thử cầu xin, nhưng tất cả đều đã trở nên vô ích.
Lúc này đứa trẻ ma lon lại tiếp tục công việc.
Năm phút sau, Vũ Chạn không còn bàn chân trái hay cả bàn chân phải.
Mà đứa trẻ cũng đã dừng tay, nó liếc qua Nghiệt Sinh rồi nói: “Còn mỗi mình ngươi, chẳng vui vẻ gì nữa.”
Nói xong đứa trẻ ấy biến mất, bên trên cái lon xuất hiện ba cục kẹo đường và một cây nhang hương cắm trên đó.
Nghiệt Sinh thấy vậy hiển nhiên không dám manh động, hắn chậm rãi tiến đến rồi nắm lấy tay của Vũ Chạn kéo đi mà không dám đụng vào chiếc lon kia.
Vũ Chạn vùng vẫy nhưng cũng vô ích, khi nãy cố gắng thoát khỏi Ma Lon, lại thêm bị đập nát hết hai bàn chân đã làm cho lão chẳng còn sức lực.
Nghiệt Sinh kéo lão ra được mười mét thì dừng lại.
Lão biết bản thân sẽ xảy ra chuyện gì liền nói: “Tiểu tử khốn kiếp! Đừng quên là ai đã đưa ngươi vào đây.”
Nghiệt Sinh mỉm cười tươi nhưng giọng nói lại lạnh lẽo: “Ta đâu có mượn.”
Hắn vung tay xuống tính kết liễu lão ta thì lúc này bỗng một luồng ánh sáng phát ra từ sau lưng.
Nghiệt Sinh quay người nhìn lại thì phát hiện có hơn ba đốm lửa màu xanh nhạt đang lơ lửng trên không.
Hắn cảm thấy không an toàn nên liền c·ướp chiếc hồ lô đựng thủy linh hồn rồi chạy đi.
Càng chạy thì những đốm ma trơi lại càng rượt theo hắn.
Nghiệt Sinh cứ vậy chạy mãi, chạy mãi.
Không biết qua được bao lâu, hắn quay người nhìn lại thì phát hiện đám ma trơi đuổi theo đã không còn.
Hắn ngã ngồi xuống đất, miệng thở hổn hển.
Lúc này hắn mới nghe thấy tiếng như dòng nước chảy.
Nghiệt Sinh nghỉ ngơi một chút lại liền chậm rãi đi đến chỗ phát ra dòng nước.
Thế giới này quá quá quái dị, đủ loại yêu ma trên đời mà hắn chưa gặp, bản thân hắn thật rất lo sợ rằng bản thân sẽ nằm lại nơi đây.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một dòng sông chảy ngang, dòng sông mang màu xanh xám, vô cùng nhạt nhòa và ảm đạm.
Bắt trên dòng sông, có một chiếc cầu khỉ ở đó, cầu khỉ chính là loại cầu làm bằng thanh gỗ bắt ngang nằm trên những thanh gỗ nằm chéo bắt xuống mặt sông.
Còn ở vùng bên kia cây cầu, Nghiệt Sinh không thể quan sát đó là gì, giống như là một khoảng không trắng xóa.
Hắn lúc này nảy ra phân vân có nên đi qua chiếc cầu hay không.
Nhưng sau khi nhìn lại sau lưng, hắn quyết định sẽ đi.
Ở lại bên này, gặp đủ thứ như Ông Ba Bị, Ma Trơi, Ma Lon, hắn cũng sẽ c·hết sớm mà thôi.
Chi bằng đi qua chiếc cầu, qua được bên kia rồi lại mở ra hy vọng.
Đang muốn đi qua thì trên bầu trời lại có hai con chim bay ngang qua, một con chim le le, một con thì là bìm bịp.
Bọn chúng hót ra âm thanh líu loa tạo nên một bài đồng dao:
“Bắc kim thang, cà lang bí rợ
Cột qua kèo là kèo qua cột
Chú bán dầu qua cầu mà té
Chú bán ếch ở lại làm chi
Con le le đánh trống thổi kèn
Con bìm bịp thổi tò tí te tò te”
Nghiệt Sinh lắng nghe rất rõ từng chữ một, nhưng hắn không thể hiểu được nội dung.
Chú bán dầu là ai? Mà chú bán ếch lại là ai?
Nghiệt Sinh ngồi đấy suy nghĩ, phân tích từng câu.
Hai câu đầu của bài đồng dao ý nghĩ chỉ sự quấn quít, keo sơn, gắn bó, mà ở đây có thể chính là anh bán dầu và anh bán ếch.
Còn mấy câu còn lại theo hắn là anh bán dầu qua cầu té c·hết, anh bán ếch ở lại tiếc thương.
Hai con chim le le và bìm bịp kia cũng tiếc thương cùng nên một con đánh trống, thổi kèn, một con thổi tò tí te tò te.
Nghiệt Sinh chỉ nghĩ được nhiêu đó.
Lúc này hắn mới hít một hơi rồi hướng lấy hai con chim còn đang bay trên trời hét: “Rốt cuộc anh bán ếch đang ở đâu?”
Theo bài đồng dao, anh bán ếch vẫn còn ở lại.
Hai con chim vậy mà thật bay đi cùng một hướng, bọn chúng bay rất chậm, hiển nhiên là để dẫn đường cho Nghiệt Sinh.
Mà Nghiệt Sinh cũng bước đi theo, lúc này hắn chỉ có thể cầu nguyện rằng anh bán ếch không phải loại quái vật đầu ếch thân người chuyên ăn xác thịt người khác.