Tiểu Tiểu đi đến, mặt giận lên, vung tay một cái, toàn bộ những sợi nguyên lực từ thanh kiếm trói Nghiệt Sinh lại mất đi ánh sáng xanh của nó rồi trở nên tàn lụi.
Nghiệt Sinh, Hải Niên, Tiến Đô đều mang bộ mặt quái quái, tiểu cô nương này trước mặt rất mạnh!
Nghiệt Sinh thở dài, bao năm cố gắng, hắn vẫn chưa thể theo kịp đứa em gái của mình.
Tiểu Tiểu ôm chằm lấy hắn, nức nở nói: “Mấy năm qua anh đi đâu vậy? Em lo lắng cho anh lắm...”
Nghiệt Sinh vuốt tóc an ủi nàng: “Chẳng phải giờ anh đã ở đây rồi sao?”
Ở trên bầu trời, Liễu Thị trong bộ giao lĩnh xanh lục của mình đang sát khí nhìn chằm chằm về đám Tụ Nguyên cảnh.
Cái tên Tụ Nguyên cảnh khi nãy dùng kiếm trói Nghiệt Sinh lại bước lên, miệng nói: “Liễu Thị, người của Tà giáo cũng muốn nhận lấy phần thưởng của Thánh giáo sao?”
“Nếu ta nói đúng thì các ngươi sẽ làm sao?” Liễu Thị thản nhiên nói, nàng tu vi là Hóa Nguyên cảnh, cảnh giới đỉnh cao của Hoàng Chiến giới.
Những tên Tụ Nguyên cảnh nghe vậy thì khó chịu, cả mười một tên đánh với một Hóa Nguyên cảnh, chưa chắc sẽ thắng, nhưng chắc chắn sẽ có hơn một nửa n·gười c·hết.
Cái giá này liệu có đáng hay không cho một phần thưởng, dù thế nào mạng vẫn là quý nhất, mà càng tu vi cao thì lại càng quý trọng mạng sống của mình.
Đang còn mãi phân vân thì bỗng một khí thế khác đi đến.
Nghiệt Sinh ngước mặt lên nhìn, thấy người đến là y, khuôn mặt của hắn tươi tắn hơn hẳn, nụ cười cũng nở trên môi.
Mà bọn Tụ Nguyên cảnh thấy y cũng phấn chấn lên, áp lực khi đối đầu với Liễu Thị không còn.
“Trữ Dục đại nhân, người đây rồi, nữ nhân này của Tà giáo muốn ngăn chúng ta giúp ngài hoàn thành nhiệm vụ.”
Tên nói chẳng ai khác chính là cái tên lúc nãy dám đứng ra nói chuyện với Liễu Thị.
Nhưng gã bỗng phải ôm miệng lại, bởi Trữ Dục đang liếc lấy gã với ánh mắt sát khí.
Những tên Tụ Nguyên cảnh biết chuyện, bắt đầu rời đi dần dần, chuyện của Trữ Dục và Liễu Thị, Hoàng Chiến giới này rất ít người không biết.
Mấy tên cứng đầu đứng lại đôi giây, mặt ghi rõ ba chữ không cam tâm nhưng cuối cùng cũng rời đi.
Lúc này ở đây chỉ còn lại sáu người.
Tiểu Tiểu cũng đã lau sạch nước mắt, vui vẻ nhìn lấy Nghiệt Sinh.
Liễu Thị thấy cảnh này cũng tươi vui hơn, đã mấy chục năm nay, nàng mới lại thấy Tiểu Tiểu cười tươi như vậy.
Nhìn thấy Nghiệt Sinh ba người thê thảm.
Liễu Thị, Trữ Dục kéo cả nhóm đi đến một tòa thành gần đó, tên là Hư Trúc thành.
Ở đây, Liễu Thị và Trữ Dục kéo cả nhóm vào tòa khách điếm xa hoa nhất.
Nghiệt Sinh, Hải Niên, Tiến Đô lúc này như ba con thú thiếu đói, miệng nhai ngồn ngột, trực tiếp dùng tay bốc thức ăn.
Dưới bàn bày muôn màu thức ăn, súp cua, gỏi ngó sen tôm thịt, chả giò hải sản, nem nướng bánh hỏi, tôm chiên xù…
Nhìn thấy ba người Nghiệt Sinh ăn khổ sở như vậy, Trữ Dục mới nói: “Các ngươi trong khoảng thời gian này đã gặp những gì vậy?”
“Sư phụ, ngài không biết đâu! Có tên khốn nào ở Thánh giáo đặt tiền truy bắt ta, làm ta và hai tên này phải chạy bán sống bán c·hết…”
Nghiệt Sinh chưa kể khổ hết câu thì nguyên một chén súp cua đã bay vào mặt của hắn.
Không hiểu chuyện gì, hắn quát: “Sư phụ! Người làm gì đánh con?”
“Ta là cái tên khốn mà ngươi nói đây!”
Nghiệt Sinh: (--…--)
“Vậy ngài đây là người tìm kiếm Nghiệt Sinh.” Hải Niên bình tĩnh nói.
Lúc này Trữ Dục mới bày rõ mọi chuyện.
Hóa ra trong mười năm qua, Trữ Dục vì tìm kiếm Nghiệt Sinh nên mới treo thưởng, mà phần thưởng qua mỗi năm lại càng nhiều hơn.
Nghiệt Sinh, Hải Niên, Tiến Đô nhìn về Trữ Dục bằng con mắt “thiện cảm”.
Trữ Dục thấy vậy ho ho mấy cái rồi nói tiếp: “Năm trước ta đã nghe tin các ngươi đã xuất hiện, nhưng ta cứ nghĩ đã treo thưởng cao như vậy, sẽ có người thay ta đi tìm, ai dè một năm nay vẫn không có ai bắt được các ngươi.”
Liễu Thị lúc này mặc kệ Trữ Dục mà hỏi Nghiệt Sinh: “Rốt cuộc trong thời gian qua, con đã đi đâu?”
Nghiệt Sinh lúc này nhìn một lượt xung quanh.
Liễu Thị, Trữ Dục hiển nhiên biết ý, đợi khi tất cả ăn xong thì mới chuyển lên phòng nói chuyện.
Liễu Thị muốn bày ra pháp trận bảo hộ, không để người khác nghe được thì Trữ Dục đã kéo nàng lại.
“Nàng cứ để ta, mấy chuyện này ta vẫn có thể giúp nàng được.”
Nhìn thấy Trữ Dục nhìn Liễu Thị với ánh mắt trìu mến như vậy, Nghiệt Sinh mới cảm nhận được người sư phụ này rất yêu thích nàng ta, hắn cũng có chút tò mò không biết giữa hai người này đã xảy ra những gì.
Xong kết giới, Nghiệt Sinh kể rõ lại quá trình ở trong Ma Da Cấm Địa.
Từ lúc hắn bị ba tên Hư Tùng Vương, Phan Hương, Chu Nguyên Mịch bắt đi tới lúc đối đầu với Vũ Chạn và những gì nhìn thấy được ở Ma Da Cấm Địa.
Trên mặt của Trữ Dục và Liễu Thị lúc này cùng thể hiện một thái độ, lo lắng và ngạc nhiên, hắn không kể đến việc gặp ông bán ếch mà chỉ nói sau khi gặp những ma quỷ kì quái, hắn sống sót được mười năm thì liền thoát khỏi cấm địa.
Còn về lý do không kể thì Nghiệt Sinh muốn làm theo mà ông lão bán ếch yêu cầu, dù sao thì lão cũng cho hắn nhiều cơ duyên cùng với cứu thoát Tiến Đô, Hải Niên.
Tiểu Tiểu thì thể hiện rõ ràng hơn, nàng trực tiếp òa khóc sau những gì mà Nghiệt Sinh đã chịu phải.
“Sống sót khỏi Ma Da cấm địa, đúng là người từng được Trữ Dục ta dạy dỗ.” Trữ Dục cười tươi nói.
Liễu Thị nhướng mày, mặt căng thẳng.
Trữ Dục thấy vậy liền biết rằng sắp tới sẽ có chuyện không hay, mà chuyện ở đây chính là những thế lực, người thân của Vũ Chạn, Hư Tùng Vương, Chu Nguyên Mịch, Phan Hương đều sẽ c·hết trong một năm tiếp theo.
Phan Hương nếu biết được chuyện này ắt cũng rất vui, bởi trong những n·gười c·hết có người tình đã phản bội nàng khi xưa.
“Các ngươi có dự tính gì ở tương lai?” Trữ Dục hỏi.
Tiểu Tiểu liền vội lay mạnh tay Liễu Thị rồi nói: “Sư phụ, hãy đưa anh về ở với chúng ta.”
Liễu Thị nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Tiểu: “Yên tâm, anh của con ngay cả Ma Da cấm địa cũng có thể sống sót thì chứng tỏ nó không phải hạng tầm thường.”
Nghiệt Sinh nghe thế nở lỗ mũi, miệng không thể ngậm lại được mà cười tươi, đây là lần hiếm hoi mà hắn nghe được Liễu Thị khen mình, ngay cả khi xưa dù ở với nàng ta rất lâu ở Nhất Nam tông, Đảo Phương Nam.
Liễu Thị hướng về Nghiệt Sinh nói: “Ta và Tiểu Tiểu đang ở cùng với ông nội của ngươi!”
Câu nói lùng bùng trong đầu của Nghiệt Sinh.
Hắn tu tiên vì cái gì?
Hắn cố gắng vì cái gì?
Từ Đảo Phương Nam đi đến Đại Lục, từ Nhất Nam tông, đấu Thượng Hoài tông, chém chém g·iết g·iết.
Một trong những lý do mà hắn liều mình chính là tìm người ông của mình, Thái Đồ.
Nghiệt Sinh thân hình run lên, hắn lảo đảo đi đến nắm tay Liễu Thị, hắn ngước mặt lên, nước mắt đã giàn dụa hai bên.
Câu đầu tiên hắn hỏi là: “Ông của con vẫn khỏe chứ ạ?”
Câu hỏi sức khỏe đơn giản nhưng lại khiến cho Liễu Thị và Trữ Dục nhăn mày, thứ mà Nghiệt Sinh quan tâm đầu tiên vẫn là hiện trạng của Thái Đồ.
“Lão ta thì hỏi làm gì? Có lúc nào mà lão không khỏe đâu.” Trữ Dục nói vào, cốt là để trấn an tâm trạng của Nghiệt Sinh.
“Ông hiện giờ đang ở đâu ạ? Xin bà hãy nói cho con.”
Liễu Thị đưa tay lau hết hai hàng nước mắt của hắn, nàng nhỏ nhẹ nói: “Ông của con… có một thử thách cho con.”