“Là thử thách gì vậy ạ?” Nghiệt Sinh nghiêm túc hỏi.
“Tự mình sinh tồn, đến khi nào đủ mạnh mẽ và chứng minh được thực lực, ông của con sẽ tự xuất hiện.” Liễu Thị nhẹ giọng nói.
Trữ Dục muốn châm chọc Thái Đồ, nhưng nhìn thấy đồ đệ của mình tâm trạng không tốt, y cũng cố câm lặng.
Nghiệt Sinh cúi đầu xuống, mặt phức tạp.
Tiến Đô và Hải Niên ở phía sau, hai người cắn hạt dưa, mặt hóng chuyện rất vui vẻ.
Tiểu Tiểu lo lắng đi đến, giọng an ủi: “Anh à!”
Nghiệt Sinh lúc này ngẩng mặt lên, ánh mắt quyết tâm và mạnh mẽ: “Đúng lúc, những gì ông muốn cũng là những gì con muốn, con muốn đến khi ông gặp lại con, con sẽ khiến ông hãnh diện và bất ngờ.”
Liễu Thị và Trữ Dục gật đầu, cả hai đều chung một niềm vui, Nghiệt Sinh đã trưởng thành hơn rất nhiều sau thời gian qua.
Cả ba người ở lại cùng với Nghiệt Sinh thêm một tuần nữa.
Liễu Thị, Trữ Dục, Tiến Đô, Hải Niên, Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu thoải mái vui vẻ trong khoảng thời gian này.
Ban ngày ăn uống hăng say, ban đêm dạo phố ngắm cảnh.
Thế giới tu tiên lại bỗng trở nên hiền dịu trong bảy ngày nay.
Đặc biệt là Tiến Đô và Hải Niên, thời gian này là khoảng thời gian dài nhất mà bọn chúng không phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Đêm thứ hai trong bảy ngày đó, Trữ Dục đến tìm Nghiệt Sinh, cả hai ra lan can khách điếm nói chuyện, gió thổi trong bóng đêm tĩnh lặng.
Trữ Dục hỏi thăm đủ thứ về mọi chuyện mà Nghiệt Sinh đã trải qua, mà Nghiệt Sinh hỏi lại về y thì y lại lãng tránh không trả lời, đặc biệt là chuyện về Thái Đồ.
Liễu Thị đã kể cho hắn biết rằng Thái Đồ chính là tông chủ của Vô Thường môn, một trong tam đại thế lực thống lĩnh Tà giáo, một thân phận không khiến hắn bất ngờ lắm, còn Liễu Thì thì nàng ta cũng chính là trưởng lão.
“Tam Ý Thế Quyền ngươi luyện đến đâu rồi!”
“Đệ tử vô dụng, chỉ mới thành thục Dạ Thú Thức, Hình Tướng thức, còn Ma Sát thức chỉ là vừa mới chạm vào.”
Trữ Dục đưa đôi mắt to tròn nhìn về Nghiệt Sinh, mặt cứng đờ, tâm trạng của y gào lên, ngươi liền nói vô dụng??? Vô dụng từ khi nào lại có định nghĩa như thế?
Tâm có biến nhưng mặt không thể biến, y ho khan một cái rồi nói: “Đúng là có chút vô dụng, nhưng vẫn chưa đến mức không thể huấn luyện được, Thái Đồ thử thách ngươi ta thấy cũng đúng, tu tiên giả không mạnh mẽ thì không thể nào sống được, nếu ngươi nhận y làm ông nội, một tông chủ của thế lực đỉnh cấp Tà giáo thì sẽ phải nhận biết bao nhiêu nguy hiểm.”
Nghiệt Sinh gật đầu, mấy lời này Liễu Thị cũng đã nói qua với hắn.
Hắn không bao giờ trách Thái Đồ, dù là ông nuôi, nhưng y là người đã nuôi hắn từ khi hắn lọt lòng, từ cái lúc mà hắn vẫn chưa biết đi vệ sinh và tự ăn uống.
“Sư phụ, người là trưởng lão của Hạo Thiên tông sao?” Nghiệt Sinh chuyển chủ đề.
“Ngươi đã biết sao còn hỏi?”
“Thánh giáo, đệ tử có chút nghi hoặc.”
Trữ Dục nghe vậy cũng ngưng trọng lên.
“Ngươi đã biết những gì về Thánh giáo?”
Nghiệt Sinh lúc này thở dài, ánh mắt ngập ngừng.
“Cứ nói, ta cũng sẽ không nghĩ gì nhiều?”
Nghe câu này của Trữ Dục, Nghiệt Sinh mới dám giải bày: “Xưa đệ tử cũng đã từng tham gia Chấp Chưởng đường, nhưng cảm thấy cách làm việc của Thánh giáo chỉ là áp đặt lợi ích của mình lên trên, họ chỉ muốn giữ trạng thái độc tôn, và quan trọng hơn chính là chuyện của em gái cháu.”
Trữ Dục trước những lời này không đáp gì nhiều, chỉ nói rằng Nghiệt Sinh khoan hả có ý định đối đầu với Thánh giáo, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Cả hai kết thúc cuộc trò chuyện bằng những lời đùa nghịch, Trữ Dục kể rằng ông nội của hắn đã rất nóng máu sau khi biết hắn học được Vô Sỉ kinh từ y.
Nghiệt Sinh cũng kể lại chuyện bản thân học được Tinh Thần Biến từ sợi thần hồn của Trữ Dục.
Trữ Dục tỏ ra ngạc nhiên và cũng không nói gì thêm quá nhiều, chỉ bảo đó là cơ duyên của hắn, còn việc tia thần thức bị hấp thu thì y cũng chả quá quan tâm.
Nghiệt Sinh cũng truyền lại câu cuối cùng của sợi thần thức phân thân cho Trữ Dục là đừng vô sỉ nữa.
Nhưng hiển nhiên Trữ Dục chỉ là bỏ ngoài tai, vô sỉ lúc này đã ăn vào máu, vào xương tủy, muốn bỏ là không thể nào.
Đến tối ngày hôm sau, Nghiệt Sinh lại tìm đến Liễu Thị nói chuyện.
“Chuyện của Tiểu Tiểu, ngươi khoan nhúng tay vào, nếu không chỉ khiến mọi chuyện thêm phức tạp.”
“Con hiểu, con sẽ mạnh lên, một ngày nào đó sẽ thay Tiểu Tiểu đòi lại công bằng.”
Liễu Thị cốc đầu Nghiệt Sinh một cái rồi cười nói: “Ngươi hiện tại chưa chắc mạnh hơn em gái ngươi đâu.”
Nghiệt Sinh cười ngượng.
Thời gian còn lại, Nghiệt Sinh đều cùng Tiểu Tiểu dạo phố, đi ăn.
Cả hai người có khoảng thời gian thoải mái nhất.
Rất nhanh, bảy ngày cũng đã hết, đã đến lúc Tiểu Tiểu, Liễu Thị và cả Trữ Dục rời đi.
Hải Niên và Tiến Đô quyết định đi đến Thánh giáo tu luyện, Trữ Dục cũng sắp xếp cho hai người bọn họ vào Hạo Thiên tông, tông môn mà y đang là trưởng lão.
Lúc đầu, Nghiệt Sinh cũng muốn khuyên rằng hai người họ không nên vào Thánh giáo, nhưng sau khi suy nghĩ thì hắn cuối cùng vẫn quyết định là thôi, tương lai là của họ, mà chắc gì khi họ vào Thánh giáo sẽ lại xui xẻo hay gặp mấy chuyện như bản thân hắn.
Còn về hắn hiển nhiên sẽ đi vào Tà giáo, nhưng môn phái mà hắn được đưa đến là Thực Viên tông, một trong ba tông môn đỉnh cấp của Tà giáo, cùng với Vô Thường tông và Vô Diện tông.
Người đưa Nghiệt Sinh đến Thực Viên tông chính là đích thân Liễu Thị.
Đến cổng của tông môn, Tiểu Tiểu lại òa khóc ôm chặt Nghiệt Sinh không muốn rời xa.
Nghiệt Sinh và cả Liễu Thị, hai người phải vỗ lấy Tiểu Tiểu hết một tiếng đồng hồ thì mới êm xui.
“Nghiệt Sinh, đến đây thì mọi chuyện còn lại chỉ có thể tự ngươi lo liệu, nhớ kỹ những gì ta đã dặn dò về Thực Viên tông.”
Nghiệt Sinh gật đầu, tươi cười đáp: “Bà yên tâm, Nghiệt Sinh nhất định sẽ khiến cho ông, bà và cả Trữ Dục sư phụ phải bất ngờ.”
Liễu Thị cùng Tiểu Tiểu rất nhanh rời đi.
Nghiệt Sinh quay lại nhìn về cái cổng lớn của Thực Viên tông.
Cái cổng được dựng lên bởi hai thanh cột lớn hai bên, cả hai thanh đều điêu khắc hình thù của một người nam nhân vạm vỡ không có mặt, trên lưng có hai đôi cánh chim lớn.
Nghiệt Sinh nhìn qua cái cổng rồi từng bước đi vào, hắn có chút hoài nghi tại sao cổng vào một đại tông lại không có người canh gác.
Nhưng rất nhanh hắn hiểu ra vấn đề.
Hai bức tượng khổng lồ bên hai thanh cột phát ra ánh sáng ở đôi mắt.
Bọn chúng khẻ run lên, đôi cánh từ từ vỗ mạnh.
Dưới chân của mình, Nghiệt Sinh phát hiện một vòng tròn pháp trận đang hiện lên.
“Ngươi là ai? Đến Thực Viên tông có chuyện gì?” Giọng nói khàn khàn vô cảm vang lên.
“Ta là Nghiệt Sinh, đến đây để sinh gia nhập Thực Viên tông.”
Giọng nói không đáp, năm phút sau, pháp trận dưới chân của hắn phát ra ánh sáng dữ dội, Nghiệt Sinh lúc này chỉ nhìn thấy một màn màu đỏ.
Vài giây sau, hắn phát hiện bản thân mình vậy mà đã đứng ở nơi khác.
Một nơi tăm tối, thiếu ánh sáng và thậm chí là ẩm ướt.
Kiến trúc nơi này được xây nên bởi những tảng đá khối hình vuông, trên mái cũng được xây nên bởi bằng đá, chỉ có duy nhất một cửa sổ cùng một cửa ra vào nên ánh sáng cực kỳ ít ỏi.
Trước mặt của Nghiệt Sinh, một người đàn ông cao lớn đang ở đó, khuôn mặt của ông ta đầy râu ria, tóc tai cắt ngắn trong rất vô cùng hiện đại.