“Ngươi muốn trở thành đệ tử của Thực Viên tông?” Đối phương tên Thù Vô Ưu.
Nghiệt Sinh không nhìn thấy tu vi của đối phương, hắn tạm thời suy đoán rằng đây là kiểu như trưởng lão gác cổng.
“Dạ, ta muốn trở thành đệ tử của Thực Viên tông, muốn cống hiến hết mình cho Thực Viên tông.” Nghiệt Sinh thi lễ nói, giọng điệu trông cứ như rất chân thành.
Đối phương nhướng mày một chút rồi đưa cho Nghiệt Sinh một tấm lệnh bài.
Nhìn lấy tấm lệnh bài màu bạc trên tay, ở trên ngoài khắc chữ lớn Thực Viên tông còn có một số nhỏ “lục”.
Nghiệt Sinh ngắm nghía tấm lệnh bài một chút rồi quay mặt lên đã nhìn thấy lão đó m·ất t·ích, hắn cũng không nghĩ ngợi vì nhiều mà bước ra ngoài căn phòng.
“Nơi này tối tăm thực có chút khó chịu, liền Tà giáo sẽ có phong cách thế này sao!” Nghiệt Sinh thở dài cảm thán, nếu mọi kiến trúc của Thực Viên tông đều theo kiểu u ám như thế này thì bản thân hắn sợ rằng sẽ trầm cảm.
Nhưng mọi thứ lại lần nữa vả mặt của hắn, vừa ra khỏi cửa, một màu sắc tươi rối tràn ngập xuất hiện.
Khác với tòa nhà này, kiến trúc bên trong được dựng lên bởi những tảng đá gạch màu trắng tinh khiết làm chủ đạo.
Mái nhà lại được trang trí bằng khắp màu sắc, có tòa thậm chí đang sơn đủ cả bảy sắc cầu vòng.
“Đây là tà tông.” Nghiệt Sinh ngớ người.
Thật ra không phải chỉ riêng hắn, nếu ai nhìn thấy được cảnh tượng này cũng sẽ như thế.
Thánh giáo sạch sẽ, chính phái, hay giúp đỡ người khác, mang màu sắc đẹp đẽ, sáng sủa.
Tà giáo dơ bẩn, hèn hạ, lại rất hay hại người, lúc nào cũng u tối.
Tịnh giáo trong lành, không tham gia thị phi, mang một màu thanh tịnh.
Ba câu trên đã ăn sâu vào tâm trí của từng người một ở Hoàng Chiến giới này.
Nghiệt Sinh đứng như trời trồng lập tức gặp được người khác chú ý.
Kẻ đến ăn mặc rất không ra gì, phối đồ cực kỳ cực kỳ không thuận mắt, bộ đồ giao lĩnh lại còn cố ý bày vẽ lên rất nhiều họa tiết, có cả rồng và phượng, nhìn là biết cực kỳ khoe khoang.
Khuôn mặt của y sưng húp lên, hiển nhiên là do b·ị t·hương.
“Ngươi là đệ tử mới đến sao? Là ô dù à? Tông môn đâu có vào thời điểm tuyển đệ tử?” Đối phương bắn ra một tràng chẳng để Nghiệt Sinh có cơ hội trả lời.
“Ta là đệ tử mới.” Nghiệt Sinh vừa thở ra một câu thì đã bị đối phương kéo tay đi.
Cái cảnh này rất rất quen thuộc, rất giống hồi mà Tiến Đô kéo tay hắn đi khi mới vào Nhất Nam tông.
“Ta là Quách Hữu, đệ tử cao đẳng, từ nay ngươi đi theo ta, có ta bên cạnh, liền không ai dám bắt nạt ngươi.” Đối phương ngẩng mặt lên trời rồi nói.
Nghiệt Sinh không chú ý mấy lời này mà chỉ nhìn ngắm xung quanh.
Cảnh tượng đẹp đẽ sinh động này thật làm hắn có chút cảm giác quái quái.
Mà trên đường đi, cũng có rất nhiều đệ tử đi ngang, mỗi người đều giữ lấy bộ mặt vui vẻ, không hề có ai sầu đời hay giống người tà ác.
Nghiệt Sinh nghĩ đến rồi bỗng hỏi: “Thực Viên tông chúng ta có khẩu hiệu hay tôn chỉ gì không?”
Quách Hữu ngẩn một chút rồi cười tươi đáp: “Liền cảm thấy vui vẻ là được.”
“Vậy sao!” Nghiệt Sinh bất ngờ với câu trả lời, Thánh giáo trong lòng hắn đã biến chất, đến bây giờ Tà giáo cũng đang thay đổi, rốt cuộc ai chính ai tà, ai tốt ai ác, vẫn phải chứng kiến trong thời gian tiếp theo.
“Đi, ta sẽ cho ngươi biết nơi cội nguồn của Thực Viên tông.” Quách Hữu khoe khoang nói.
Rất nhanh cả hai cùng nhau đi, càng đi Nghiệt Sinh càng phát hiện một loại ánh sáng nhiều màu càng hiện rõ, nhưng nhiều màu này chỉ toàn là màu tối, như tím, đen, nâu…
Mà càng đến gần thì đệ tử càng đông dần.
“Nơi đây ngăn cấm nói chuyện lớn hay gây ra bất cứ động tĩnh gì, nếu không sẽ bị phạt đánh đến trọng thương, ngươi nhất định phải nhớ lấy.”
Nghiệt Sinh gật đầu trước mấy lời của Quách Hữu.
Rất nhanh, một thứ hiển hiện trước tầm mắt của Nghiệt Sinh.
Hắn nhíu mày cố gắng nhìn về phía trước, trong tầm mắt hiện lên một gốc cây to lớn với rất nhiều cành lá, cả thân cây màu đỏ sẫm, những chiếc lá phía dưới chia thùy đến tận cuống, phiến thùy hình mác, nhọn, mép có răng cưa, lá phía trên đơn hay chia ba thùy.
Xung quanh gốc cây, rất nhiều đệ tử, thậm chỉ là trưởng lão đang ngồi xếp bằng, mà trên tay của mỗi người đều là một nhánh cây nhỏ.
“Con mẹ gì thế này? Chơi đá tập thể sao?” Nghiệt Sinh liếc nhìn rồi bỗng nói lớn.
Quách Hữu vội bịt miệng hắn lại rồi nói: “Ta đã bảo phải giữ im lặng mà.”
Không phải Nghiệt Sinh không giữ im lặng, mà là những người đang ngồi xếp bằng đều mang trên mình khuôn mặt một nụ cười ngờ nghệch, kẻ mở mắt thì thất thần, tay chân thì lủng bủng, giống hệt như dấu hiệu chơi m·a t·úy mà hắn biết khi từng được sinh sống ở thời hiện đại.
“Đây chính là tinh hoa của Thực Viên tông, Phê Cần.”
Khóe miệng Nghiệt Sinh co quắp, ngươi có chắc phê cần chính là tinh hoa?
Liền chơi c·hất k·ích t·hích cũng có thể trở thành một đại tông đứng đầu Hoàng Chiến giới?
“Ngươi là người mới, chưa có Gốc Nhân, ta sẽ đến xin trưởng lão giúp ngươi, xem như giúp người thì giúp cho trót, sau này nhất định phải đi theo ta, ngoan ngoãn nghe lời ta.” Quách Hữu nói xong thì chạy đến gặp một lão giả tóc dài với nụ cười mà Nghiệt Sinh nhận xét chính là ngờ nghệch nhất nơi này.
Quách Hữu nói một câu thì lão giả lại nhe răng cười hi hí, cảnh tưởng cứ như một người bình thường đang cố nói chuyện với một bệnh nhân tâm thần.
Nhưng lát sau lão giả đó đứng lên rồi nhìn về hướng Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh không biết làm sao chỉ có thể nở một nụ cười tươi trên môi.
Lão giả lúc này khom người rồi đặt một tay vào gốc cây.
“Tiểu tử, lại đây.” Lão ta mở miệng nói.
Nghiệt Sinh hiển nhiên chạy đến.
“Mau nhỏ một giọt máu vào Cảm Dược Thiên.” Ba chữ Cảm Dược Thiên được y thốt ra vô cùng nhẹ nhàng, trịnh trọng.
Cảm Dược Thiên chính là cái tên của cái cây này, Nghiệt Sinh nghe lời đưa tay vào miệng rồi cắn đưa ra một giọt máu.
Giọt máu của hắn được lão giả thu lại rồi từ từ đưa vào thân cây, lão đưa mặt sát vào, nhỏ nhẹ nói.
Lát sau từ dưới phần gốc cây, một nhánh rễ cây trồi lên rồi tách ra.
“Cảm Dược Thiên đã công nhận ngươi, mau lấy Gốc Nhân của mình đi Nghiệt Sinh.”
Hóa ra Gốc Nhân chính là rễ cây của Cảm Dược Thiên này.
Nghiệt Sinh đi đến cầm lấy nó lên, lão giả không giải thích gì thêm mà quay lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục phê cần.
Quách Hữu thấy Nghiệt Sinh chưa thích nghi nên vội kéo hắn ra ngoài khỏi khu vực Cảm Dược Thiên.
“Ngươi nếu sau này cứ làm ồn ở gần ở khu vực Cảm Dược Thiên thì đại ca ta cũng không thể giúp ngươi.”
“Ngươi từ khi nào lên đại ca ta ấy?” Nghiệt Sinh có chút phản bác.
“Hừ, tuy là cùng Động Nguyên cảnh nhưng ta đã tu luyện ở Thực Viên tông từ nhỏ, còn ngươi chắc là ở bên ngoài lăn lộn nên chắc chắn tu vi yếu kém hơn ta, có ta ở đây ngươi còn không nhận đại ca thì thật ngu dốt, với tu vi của ngươi lại thêm ta giúp đỡ, sớm muộn sẽ lên đệ tử hạ đẳng rồi cả trung đẳng.” Quách Hữu giọng nghiêm nghị nói.
Nghiệt Sinh thở dài, đại ca thì đại ca, hắn quả thật đang cần một người dẫn dắt sinh tồn ở cái tông môn thích phê cần này.
“Vậy đại ca, ngài có thể giúp tiểu đệ hiểu hơn về cái Cảm Dược Thiên và cả Gốc Nhân này hay không?” Nghiệt Sinh cầm lấy rễ cây trên tay hỏi.
Quách Hữu quở trách: “Ngươi khi nói về Cảm Dược Thiên không được dùng giọng điệu ấy, phải trịnh trọng và biết ơn hiểu không?”