“Phạm Nghiệt Sinh, Tiểu Tiểu, hai người có dự tính như thế nào?” Ái Chi nói.
Một ngày thời gian đã qua, bọn hắn cũng đã biết tên của nhau.
“Cũng không biết nữa, chắc lại đi đây đi đó tìm nơi nương tựa.” Phạm Tinh đáp, giọng điệu vẫn có chút luyến tiếc không vương.
“Ngươi có hứng thú hay không gia nhập với Nhất Nam tông?”
“Ta không có nguyên tố thực tâm.”
“Ta có thể xin cho ngươi làm tạp dịch, tuy cực khổ nhưng vẫn sẽ đủ ăn đủ mặc.”
Phạm Nghiệt Sinh trầm ngâm, hắn đúng là đang muốn tìm tông môn tu luyện, hiện tại có lẽ là cơ hội tốt nhất để có vào tông môn cho dù không có nguyên tố thực tâm.
“Được, cảm ơn ngươi.”
“Không có gì đâu, chính ta phải cảm ơn cứu mạng của ngươi.”
Cả ba người đứng dậy thu dọn hành lý, Hải Niên cũng rời đi chung với bộ dáng ngây ngốc.
Trước khi đi, bọn hắn không quên chôn cất tử tế cho Thiếu Chiến, thân thể bị phanh thây đã không thể mang về tông môn.
Nhất Nam tông nằm ở gần chính giữa trung tâm của Đảo Phương Nam, là một trong bốn tông môn nắm giữ miền trung Đảo Phương Nam, khí lực hùng mạnh, tài nguyên phong phú.
Linh khí càng đi về hướng trung tâm càng dày đặc, vì thế mà linh khí ở Đảo Phương Nam càng đi về hướng bắc sẽ càng nhiều hơn, những thế lực đứng đầu Đảo Phương Nam sẽ nằm ở cực bắc, còn Nhất Nam tông ở miền trung cũng đã là thế lực có tiếng nói.
Từ chỗ của Phạm Nghiệt Sinh bây giờ để đi đến Hướng Nam tông phải mất sáu ngày liền.
Cả bốn dừng lại ở một khách điếm nhỏ để nghỉ ngơi.
“Hải Niên sư huynh, huynh đừng có bày ra bộ mặt như thế nữa! Thiếu Chiến sư huynh đã anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ.” Ái Chi khuyên nhủ trong khi cả đám đang ăn cơm.
Hải Niên nghe vậy nghiến răng một cái, một vài giây sau, y hướng mắt lên nhìn cả ba rồi đáp: “Ta hiểu rồi.”
Thời gian cứ thế bình lặng trôi qua ba ngày, bọn hắn đã đi được một nửa đường, bây giờ bọn hắn đang cùng đi trên một lối mòn nhỏ.
“Nơi này hoang vắng quá nhỉ!” Phạm Nghiệt Sinh cảm thán.
“Đảo Phương Nam chúng ta có địa hình chủ yếu là rừng cây, cũng may yêu thú tương đối ít mà chỉ toàn là súc vật ngự trị.” Ái Chi giải bày.
“Ta từ đó đến giờ vẫn chưa gặp được yêu thú, không biết bọn chúng có to lớn và khát máu như lời đồn.”
Ái Chi nói tiếp: “Yêu thú chủ yếu tập trung ở hướng bắc và trung, tại vì nơi đó có lượng linh khí dày đặc hơn hẳn.”
Càng đi về hướng của đại lục thì yêu khí lại càng dày đặc.
Phạm Nghiệt Sinh trong khoảng thời gian này không chỉ ăn không ngồi rồi, hắn vẫn tranh thủ tu luyện Hỏa Thể Hóa Pháp để hấp thụ hỏa nguyên khí bên ngoài.
Mà không chỉ có như thế, măng non trong thực tâm cao đến ba phân đã giúp hắn có thể cảm nhận được mộc nguyên khí.
“Ái Chi, có người nào có thể cảm nhận hai hay ba nguyên khí cùng lúc không?”
“Có chứ, đó là những người mang song hoặc tam nguyên tố, những người này đều là thiên tài cực mạnh, Nhất Nam tông chúng ta cũng có một người, chính là đại sư huynh.” Ái Chi ánh mắt sáng rực đáp.
Hải Niên vẫn cứ im lặng đi cuối đội hình.
Tiểu Tiểu thì lúc nào cũng bá·m s·át không rời quá hai mét với Phạm Nghiệt Sinh.
Đến tối, nơi này không có khách điếm hay chỗ nào dừng chân, cả bọn quyết định dựng tạm một cái liều bằng gỗ cho mỗi người, phía trên sẽ dùng rêu và lá cây để che phủ, phía dưới thì để một lớp rêu dày để nằm lên trên.
Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu ngủ cùng nhau, liều của Hải Niên cũng cạnh bên, chỉ có liều của Ái Chi là cách đến hai mươi mét.
Trước khi đi ngủ, cả bọn bắt được mấy con cá nhỏ cùng một con gà rừng.
“Các ngươi ngủ ngon, sáng ngày mai chúng ta lại xuất phát.” Ái Chi lên tiếng.
Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu ngủ cạnh, nhưng nàng cứ bắt phải đưa một tay cho nàng giữ lấy thì mới chịu ngủ yên, hắn cũng hết cách chỉ có thể chiều theo.
Đến tối khi còn đang say giấc, thì bên liều của Hải Niên xuất hiện tiếng động, điều này làm cho Phạm Nghiệt Sinh giật mình thức giấc.
“Anh…”
“Suỵt… Giữ im lặng.” Phạm Nghiệt Sinh thì thầm khi Tiểu Tiểu cũng đã tỉnh giấc theo.
Hải Niên đang rời khỏi liều của mình mà hướng đến chỗ của Ái Chi, trên tay của y cầm một cây dao găm nhỏ.
Phạm Nghiệt Sinh nhẹ nhàng bước chân ra, hắn lo rằng Hải Niên đang muốn làm bậy.
Khi Hải Niên vừa đến trước liều của Ái Chi chỉ còn mấy bước chân thì Phạm Nghiệt Sinh hét to lên: “Dừng lại, Hải Niên.”
Ái Chi giật mình thức giấc bởi tiếng hét, Hải Niên một dao hướng xuống, máu chảy ra khắp liều, một đầu rắn cứ thế b·ị c·hém làm đôi.
Phạm Nghiệt Sinh cùng Tiểu Tiểu chạy đến.
“Hóa ra chỉ là một đầu rắn.” Phạm Nghiệt Sinh nói.
“Sư huynh, ta còn tưởng ngươi muốn g·iết ta, haha, làm ta sợ hết hồn rồi này.” Ái Chi mỉm cười.
Còn Hải Niên thì vẫn bình thản trả lời: “Ta ngủ không được, nhìn xung quanh thì phát hiện con rắn này muốn bò vào liều của tỷ.”
Cả đám lại quay về nơi ở của mình, rất nhanh ba ngày nữa lại trôi qua, trước mặt của Nghiệt Sinh lúc này chính là tông môn hùng mạnh Nhất Nam tông.
“Quaooo…” Phạm Nghiệt Sinh bất ngờ đến há hốc mồm, phía trước của hắn là một cái cổng khổng lồ bằng đá, cổng được dựng bởi hai cột trụ khổng lồ mà năm người không thể ôm hết, phía trên của nó là một tảng đá liền khối nằm dựng ngang, ở trên đề dòng chữ: “Nhất Nam tông”.
“Đi thôi.” Ái Chi nói rồi dẫn đầu, Nhất Nam tông được xây dựng theo dọc một sườn núi thấp.
Từ cái cổng là một con đường dẫn lên trên, trong đầu của Nghiệt Sinh đang nghĩ ra một hình tượng tông môn hùng vĩ dựng sừng sững bên sườn núi.
Nhưng điều đó đã sai, bởi Nhất Nam tông dựng trên một ngọn núi có đỉnh bằng phẳng, ngọn núi rộng lớn nhưng chiều cao cũng chỉ khiêm tốn, điều này giúp tạo nên một pháo đài phòng thủ cũng như là giúp các đệ tử thoải mái trong việc sinh hoạt.
Vừa đi lên thì trước mặt của hắn là một mảnh sân trường rộng lớn, hàng trăm đệ tử khoác lên người trang phục tương tự Ái Chi đều đang ở đây.
“Nhất Nam tông chúng ta lấy màu trắng làm chủ đạo, kiến trúc đơn giản nhưng vẫn giữ cho những đường nét uy ngoa, tráng lệ, thấy thế nào hả Tiểu Tiểu, Nghiệt Sinh.”
“Rất đẹp.” Phạm Nghiệt Sinh nói.
Chỉ có Tiểu Tiểu vẫn bày ra bộ mặt không cảm xúc.
Hải Niên thì lập tức chia tay đám người mà quay về phòng nghỉ.
Bên cạnh những mảnh sân luyện tập và phần cột được làm bằng đá, những kiến trúc khác được dựng lên với kết cấu gỗ sơn son thếp nâu là chủ yếu, những mái nhà được lộp bởi ngói hoàng lưu ly, đồ nội thất chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Hiển nhiên những thứ đẹp nhất được bày biện ra ngoài, còn những nơi như gian nhà cho đệ tử cấp thấp hay tạp dịch được xây dựng chỉ đơn sơ bởi phần lá cùng vài cây lớn làm trụ.
Tùy theo cấp bậc và địa vị, mỗi người sẽ được hưởng những đặc ân khác nhau.
Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu được Ái Chi đưa đến thăm quan một số nơi, có phòng thí luyện, có phòng công pháp, có phòng trà dùng để đãi khách.
“Cha ơi, cha ơi.” Ái Chi chạy đến phòng của tông chủ thì hí hửng gọi.
Phạm Nghiệt Sinh nhìn thấy dòng chữ của phòng thì há hốc mồm lần nữa, hóa ra Ái Chi đích thực là thiên kim tiểu thư, hèn chi nàng ta lại có cái nhẫn có thể chứa nhiều vật phẩm, còn Hải Niên chỉ có thể giấu đồ trong người.
“Con về rồi sao?” Một người đàn ông trung niên bước ra.