“Được rồi.”
Lúc này Quách Hữu giải thích một lượt cho Nghiệt Sinh nghe.
Mọi chuyện có thể tóm lượt lại rằng Cảm Dược Thiên chính là cội nguồn của Thực Viên tông, nó có trước khi cả Thực Viên tông được hình thành và do vị lão tổ khai tông tìm thấy.
Gốc Nhân mà Nghiệt Sinh đang cầm trên tay là thứ mà mọi thành viên của Thực Viên tông đều sẽ có, nó có thể hấp thụ cảm xúc tiêu cực.
Đúng như vậy, chính là cảm xúc tiêu cực.
Nó có thể là tức giận, buồn bã, đau thương,… những cảm xúc tiêu cực khiến con người đi xuống.
Mà cảm xúc tiêu cực của người có tu vi càng mạnh thì sẽ càng có lợi cho Gốc Nhân.
Sau khi hấp thụ đủ một lượng nhất định thì sẽ đưa Gốc Nhân đến cống nạp những nguồn năng lượng cảm xúc ấy cho Cảm Dược Thiên.
Khi này, người cống nạp sẽ nhận được huyết lượng và thăng hoa.
“Thăng hoa là gì?” Nghiệt Sinh hỏi đến, trong lòng đang thầm nghĩ chính là chơi đá trong truyền thuyết, hắn vẫn không quên được cảnh tượng hàng ngàn đệ tử với nụ cười ngờ nghệch, ánh mắt thẩn thờ.
“Thăng hoa là khi lý trí của ngươi được đưa đến một thế giới bay bỏng trong tâm trí, ở nơi này ngươi có thể làm những điều không tưởng, ví dụ như tưởng tượng công pháp, võ kỹ, hay tạo ra một thế giới tùy thích để cảm ngộ, rất có lợi cho tu luyện, mà sau khi dùng xong cũng sẽ có tâm trạng vui vẻ, cơ thể tràn đầy sức mạnh để tu luyện.”
Nghiệt Sinh hiểu ra, cũng may không phải là phê đá như hắn nghĩ, thăng hoa này chỉ là người tu luyện có thể tạo ra thế giới theo ý mình, nói dễ hơn chính là có thể thao túng giấc mơ.
Hắn chưa hiểu lắm nhưng chỉ nghe vậy thôi cũng biết rằng sẽ có lợi cho tu luyện và đặc biệt là cảm ngộ, giống như hắn có thể trong giấc mơ nhớ tạo nên hình ảnh kẻ thù rồi lấy ra đánh nhau. Đó chỉ là một phần rất nhỏ.
Cái thăng hoa này, Nghiệt Sinh thích.
“Nhưng những người bị lấy đi cảm xúc tiêu cực thì sao? Họ sẽ c·hết ư?” Nghiệt Sinh nghĩ ra hỏi.
“Không! Những người này chỉ bị ngu ngơ một thời gian thôi, dài lắm là một tháng sẽ khôi phục lại bình thường.”
“Ủa vậy sao chúng ta không bắt một nhóm người lại rồi cứ lâu lâu lấy cảm xúc của bọn chúng, giống như chăn nuôi vậy ấy?” Nghiệt Sinh thành thật nói.
Quách Hữu dừng chân lại, mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn.
“Sao thế? Ta nói sai gì sao?”
“Ngươi, có chút ác.”
Nghiệt Sinh mỉm cười nói: “Ta tưởng Tà giáo thì phải ác.”
“Thực Viên tông tuy là tà giáo, nhưng vẫn có quy tắc ngươi không thể ngờ, thứ nhất, không được x·âm p·hạm khu vực Cảm Dược Thiên, ngươi đã biết, thứ hai chính là không được t·ấn c·ông hay lấy cảm xúc tiêu cực của phàm nhân, cảm xúc của phàm nhân cũng chẳng thể tạo được năng lượng bao nhiêu, thứ ba chính là không lấy cảm xúc tiêu cực của một người quá ba lần.” Quách Hữu nói rõ từng chi tiết, lúc nói chuyện luôn nhìn xem Nghiệt Sinh có lắng nghe hay không.
“Tại sao lại là ba lần.” Nghiệt Sinh hỏi, hai cái quy tắc đầu tuy có chút không thông nhưng hắn vẫn hiểu, chỉ có quy tắc ba là hơi ngược đời.
“Bởi cảm xúc tiêu cực bị lấy lần đầu mới tạo ra năng lượng lớn nhất, lấy lần hai cũng chẳng tạo ra được bao nhiêu nhưng lại khiến người b·ị c·ướp cảm xúc ngu ngơ mấy năm, lần thứ ba có thể bị khờ hoặc c·hết, hiển nhiên quy tắc này không áp dụng với kẻ thù của chúng ta hay bọn Thánh giáo.”
Nghiệt Sinh gật đầu, cảm xúc tiêu cực tạo ra năng lượng.
Linh lực tạo ra năng lượng.
Thể chất tạo ra năng lượng.
Linh hồn tạo ra năng lượng.
Bây giờ hắn mới nghe đến ngay cả cảm xúc cũng có thể tạo ra năng lượng.
Năng lượng không tự sinh ra hay mất đi mà chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng thái, nói như vậy cảm xúc cũng chỉ là một biểu hiện của năng lượng.
Chẳng lẽ Liễu Thị để hắn đến đây cũng là vì năng lượng cảm xúc này?
Quách Hữu đưa Nghiệt Sinh đi đến khu vực chỗ ở.
Nghiệt Sinh cũng đã hiểu hơn về kiến trúc xây dựng của Thực Viên tông.
Trung tâm chính là khu vực của Cảm Dược Thiên.
Ngoài trung tâm, Thực Viên tông sẽ được chia ra làm bốn khu vực cơ bản, trong đó khu bên phía đông nam là nơi ở của đệ tử cấp thấp, đông bắc sẽ là nơi ở của đệ tử cấp cao và các trưởng lão.
Còn ở phía tây bắc sẽ là các khu vực luyện tập, hội họp, khu vực nam bắc là những tòa kho, khu luyện khí, luyện đan…
“Ngươi mới đến nên sẽ là đệ tử hạ đẳng, chỗ ở của ngươi chỉ là một căn phòng nhỏ đủ tiện nghi, nhưng ít nhất ngươi cũng sẽ có một cái sân nhỏ phía trước để luyện võ kỹ.”
Đệ tử ở Thực Viên tông được chia ra thành đệ tử hạ đẳng, đệ tử trung đẳng, đệ tử cao đẳng và cao hơn chính là đệ tử thánh đẳng.”
Những đệ tử thánh đẳng chính những đệ tử hạt giống thiên tài nhất của Thực Viên tông, về sau sẽ trực tiếp cạnh tranh vị trí tông chủ, thông thường mỗi một thời thế thì số đệ tử thánh đẳng cũng chỉ quanh quẩn ở con số sáu bảy người.
Và hiện tại ở Thực Viên tông chỉ có năm người, lúc trước có sáu, nhưng sau đại biến “Tường sập” chính là đại biến sáu bức tường phân thất cấp đại lục sập xuống thì đã có hai người t·ử n·ạn do đại chiến với đệ tử của Thánh giáo, sau hai n·gười c·hết thì đã có một người bổ sung lên nên con số ở số năm.
“Nơi ở của đệ tử hạ đẳng trống rất nhiều, ngươi cứ thoải mái lựa chọn.” Quách Hữu nói rồi chỉ về phía trước.
Ở đó có hàng ngàn căn phòng nhỏ được dựng lên giống hệt nhau, vô số người qua lại tấp nập, giống như một khu dân cư thu nhỏ.
Nghiệt Sinh lựa chọn một căn ở gốc cuối cùng, xung quanh nơi này không có người khác ở, ít nhất là trong phạm vi năm mươi mét vuông.
Căn phòng của hắn rộng khoảng hai mươi mét vuông, bên trong chỉ có một cái giường, một cái bàn cùng một cái tủ đồ, một khu vệ sinh.
Đỉnh cấp thế lực có khác, ngay cả khu vệ sinh cũng được dựng nên bởi pháp trận, nguồn nước sẽ vận chuyển liên hồi phục vụ các hoạt động tắm, vệ sinh.
Vệ sinh thì Nghiệt Sinh đã không cần từ khi là Khối Nguyên cảnh.
Quách Hữu bàn giao một chút thì rời đi, y là đệ tử cao đẳng nên ở khu vực đông bắc.
Nghiệt Sinh ngã mình xuống giường nằm, vừa mới đây nhưng hắn đã cảm giác nhớ Tiểu Tiểu, Liễu Thị và Trữ Dục.
Cầm lấy Gốc Nhân trên tay, Nghiệt Sinh cảm thán: “Toàn bộ công pháp, võ kỹ, tất cả đều phải đổi bằng năng lượng cảm xúc thu được, như vậy thì lại phải ra ngoài thôi.”
Mà đúng là như vậy, đệ tử có thể nhận rất nhiều nhiệm vụ, nhưng tất cả đều có một nhiệm vụ chung, chính là tìm được năng lượng cảm xúc.
Khi kiếm được năng lượng cảm xúc mà muốn cống nạp sẽ có những trưởng lão đứng ra đo đạc rồi đổi lấy điểm cho đệ tử.
Đệ tử thông qua điểm có thể đổi mọi thứ từ tài nguyên đến công pháp.
Đây cũng là cách duy nhất.
Tất cả là để duy trì Cảm Dược Thiên.
Cảm Dược Thiên có thể duy trì hoạt động của cả tông, những chiếc lá của nó đều là dược phẩm cấp cao, thân gỗ vụn của nó rơi ra được lấy để vun đắp dược điền,…
Nghiệt Sinh bật người dậy rồi chuyên tâm tu luyện, hắn quyết định sẽ ở lại một tháng trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, dù gì cũng phải thích nghi hoàn cảnh trước.
Nhưng vừa mới tu luyện được năm phút sau thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa cùng tiếng nói của Quách Hữu.