Nghiệt Sinh khó chịu đi ra ngoài mở cửa đã thấy Quách Hữu mang theo cả một bao hành lý sau lưng rồi cười nói: “Ta sợ ngươi không quen với b·ị b·ắt nạt, nên ta đã dọn qua phòng kế bên của ngươi rồi.”
“Cái này! Cũng nhiệt tình hơi quá rồi đấy.” Nghiệt Sinh ngượng nói, trong lòng cũng không ngờ Quách Hữu lại hữu ý nhiều như vậy.
“Có chi đâu, ta là đệ tử cao đẳng, ngươi cứ yên tâm ở đây, ai dám đến kiếm chuyện ta liền đuổi đánh hắn.”
Nghiệt Sinh cảm ơn đôi câu rồi đóng cửa lại, hắn tu luyện nghiêm túc.
Mộc Sinh Hoàn Pháp, Hỏa Thể Hóa Pháp xoay chuyển, nguyên lực của hắn đi dọc khắp cơ thể rồi lại quay về Thực Tâm, hắn đang củng cố tu vi.
Sinh lượng bên trong Lục Quang không còn nhiều, hắn phải ra ngoài thì mới có thể tìm xác c·hết hấp thụ để có sinh lượng tăng tiến tu vi, còn không thì chỉ có thể củng cố như lúc bây giờ.
Hiển nhiên nếu tu luyện thì vẫn có thể tiến bộ, nhưng tốc độ so với dùng sinh lượng của Lục Quang là quá thấp, chi bằng giành thời gian đó để củng cố tu vi với luyện tập Tam Thế Ý Quyền, Tinh Thần Biến, Hỏa Thể Hóa Pháp, Mộc Sinh Hoàn Pháp cho đầy đủ.
“Thiếu một môn thân pháp.” Nghiệt Sinh nói, hắn hiện tại cần thân pháp, ít nhất là để phi hành cho có với người ta, Động Nguyên cảnh đã có thể bay ở một khoảng cách ngắn, nếu có pháp bảo phi hành thì có thể bay ở thời gian dài, mà nếu có thân pháp phi hành thì lại càng tốt.
Đang còn suy nghĩ thì bỗng chiếc nhẫn trữ vật của hắn xuất hiện biến động, năng lượng của nó phát ra không ổn.
Nghiệt Sinh đưa tay cảm nhận thì mới phát hiện quả trứng mãng xà khi xưa đang có biến động, nó run lên như sắp nở ra.
Hắn lập tức triệu hồi quả trứng ra bên ngoài, nếu để nó ở trong nhẫn trữ vật sẽ khiến nhẫn trữ vật hư hại.
Quả trứng vừa ra thì lại càng run mạnh hơn, Nghiệt Sinh hồi hộp ngồi nhìn về chỗ của nó.
Lúc này quả trứng bị đẩy mạnh ở phía trên, lớp vỏ phần này đang nứt ra và nhô lên.
Rõ ràng nó đang muốn thoát ra bên ngoài.
Nghiệt Sinh giơ tay lên gỡ từng mảnh vỏ đã nứt ra, hắn muốn giúp nó thoát ra dễ dàng.
Rất nhanh từ quả trứng, một cái đầu lú lên.
Nghiệt Sinh trong ngóng nhìn nó, Lục Quang cũng không giấu được tò mò mà bay ra bên ngoài.
Nhẫn trữ vật cũng động, Nghiệt Sinh động vào thì mới biết cả Long Ma Dương thương cũng muốn đi ra.
“Tiểu thương ngươi nhiều chuyện đến thế à?” Lục Quang châm chọc.
“Hừ! Ta ở bên trong nhẫn trữ vật cùng với nó, cũng xem như là nhìn nó lớn lên.” Long Ma Dương thương dõng dạc nói.
“Haha, vậy mà ngươi cũng nói được.”
Nghiệt Sinh khó chịu cắt lời: “Hai ngươi im lặng chút, để nó sợ thì sao?”
Con yêu thú bò ra lú đôi mắt nhỏ ra ngoài, chăm chú nhìn về Nghiệt Sinh vài giây.
Lát sau nó thè lưỡi ra rồi bò hẳn ra ngoài lao vào chỗ của Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh đưa tay hứng trọn nó rồi đưa lên mắt nhìn.
Con yêu thú thân mãng xà, lớp vảy màu xanh nhạt, phần đầu có hai cái sừng nhỏ nhô lên, đặt biệt ở một phần ba thân trên có một đôi cánh nhỏ, đôi cánh không có lông mà có hình dáng giống như cánh dơi hơn.
Con yêu thú rất thích Nghiệt Sinh, luôn cố gắng thè lưỡi ra liếm lấy hắn, bản năng của mọi sinh vật vừa mới chào đời luôn là vậy, luôn xem người mà nó thấy đầu tiên là người sinh ra mình, huống chi con yêu thú này tuy vừa mới sinh ra nhưng linh trí đã như một đứa trẻ bốn năm tuổi.
Mà Nghiệt Sinh thấy con yêu thú này rất dễ thương, hắn lấy một tay hứng, một tay thì sờ lấy.
“Tiểu yêu nhà ngươi mới sinh ra nhưng năng lượng linh hồn thực quá điên rồ rồi!” Nghiệt Sinh cảm thán nói.
Hắn thông qua Tinh Thần Biến có thể cảm nhận được con yêu thú này có linh hồn cực kỳ khủng bố.
Điều này cũng là hiển nhiên, nó là khai sinh ra giữa trứng mãng xà và đại điểu linh hồn lần trước.
Con yêu thú lè lưỡi phát ra âm thanh khè khè như đáp lại lời khen tặng của Nghiệt Sinh.
“Nên đặt tên gì đây?” Nghiệt Sinh ngẫm nói.
“Ta thấy nên gọi là Tiểu Trùng, vừa nhỏ vừa là con rắn thì chẳng có cái tên nào hợp bằng.” Lục Quang lên tiếng.
Long Ma Dương thương nghe vậy lập tức phản bác: “Ngươi chỉ nghĩ ra mấy cái tên vớ vẫn, sinh linh mà ta nhìn thấy lớn lên phải có cái tên oai hùng.” Nó hướng về Nghiệt Sinh tiếp nói: “Chủ nhân, ta thấy nên gọi là Đại Xà Long Ma Yêu.”
“Đại Xà Long Ma, ngươi rõ ràng là lấy hai chữ Long Ma của ngươi thêm vào.”
Mặc kệ hai món thần khí của mình cãi nhau, Nghiệt Sinh vẫn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng hắn chốt lại.
“Linh hồn mạnh như vậy thì liền gọi Xà Linh đi, đơn giản nhưng gần gủi là tốt nhất.”
Lục Quang và Long Ma Dương thương không đồng tình, nhưng Nghiệt Sinh nào để tâm bọn chúng.
Hắn đưa tay sờ đầu Xà Linh rồi nói: “Ngươi có thích cái tên này?”
Xà Linh khè lưỡi liếm tay Nghiệt Sinh, bày ra một bộ mặt vô cùng đồng ý.
Nhưng vấn đề tiếp theo xảy đến, hắn không biết nên cho Xà Linh ăn cái gì.
Từ cơm, gạo, cháo, thịt chó, thịt gà, cá, cỏ cây, côn trùng… Mọi thứ đều đã được hắn thử qua nhưng đều vô vọng.
“Nghiệt Sinh, mấy nay ngươi cứ kêu ta tìm kiếm đồ ăn vậy, ngươi dậy thì lần nữa à?” Quách Hữu trách cứ.
Nghiệt Sinh vẫn đang dựa lưng nằm dài ở một gốc cây mát, đã hai ngày rồi hắn vẫn chưa thể nghĩ ra nên cho Xà Linh ăn cái gì.
Thịt cá sống thì Xà Linh vẫn ăn được một chút, nhưng rõ ràng nó không thích nên cũng chỉ dừng lại ở mức một chút.
Bỗng nghĩ ra, Nghiệt Sinh hỏi: “Quách Hữu, ở đây có tử tù hay không?”
“Tử tù thì không thiếu, kẻ thù mà chúng ta đối đầu hàng ngàn rất nhiều, mỗi ngày cơ hồ đều có mấy người bị xử c·hết.”
“Dẫn ta đến đó!” Nghiệt Sinh nói.
Quách Hữu không biết gì nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Đang đi thì Nghiệt Sinh mới nhìn qua Quách Hữu rồi hỏi: “Trên người của ngươi hình như xuất hiện những v·ết t·hương mới.”
Quách Hữu sượng cười nói: “Ta là luyện tập quá đà thôi, chứ ở cái Thực Viên tông này có ai có thể ăn h·iếp ta.”
Rất nhanh đã đến khu vực giam giữ tù nhân của tông môn.
Nghiệt Sinh rất nhanh tiếp cận được mấy cái xác c·hết, mấy cái xác này chẳng ai quan tâm đến.
Hắn tránh ánh mắt của Quách Hữu rồi thu mấy linh hồn chưa tan hết bằng Tinh Thần Biến.
Quay lại phòng của mình, Nghiệt Sinh đưa năng lượng linh hồn ra bên ngoài.
Xà Linh trước năng lượng này như sáng rực đôi mắt lên, điên cuồng mở miệng cắn nuốt.
Nghiệt Sinh thấy thế thì cười nói: “Chắc đói lắm rồi nhỉ?”
Cứ thế, Nghiệt Sinh mỗi ngày đều lấy năng lượng linh hồn cho Xà Linh ăn uống.
Ba ngày trôi qua, thời gian ở Thực Viên tông lại không gặp suôn sẽ.
Ở trước cửa phòng của hắn đang có ba tên đệ tử trung đẳng, khuôn mặt những kẻ này hiển nhiên không phải tìm đến để uống trà.
“Các ngươi muốn gì?” Nghiệt Sinh sát khí nói.
Tên ở giữa bọn chúng khiêu khích: “Haha, chỉ là một đệ tử hạ đẳng mà dám có thái độ như thế à? Rõ là bị khùng rồi.”
Hai tên ở sau y cũng cười cợt lên: “Như thế mới làm bạn với Quách Hữu phế phẩm kia đấy! Haha”
Nghiệt Sinh khó chịu nhướng mày, đánh nhau trong tông không bị cấm, hắn cũng không phải kiểu thích để bản thân b·ị b·ắt nạt.
“Ba người các ngươi nếu còn lì lợm, đừng trách ta ra tay.”