“Ra tay, haha, một đệ tử hạ đẳng đòi ra tay kìa, hắn còn ngu hơn cả tên Quách Hữu nữa.”
Cả ba tên cười cợt, nhưng bọn chúng vừa cười xong thì đã liền xông lên.
Nghiệt Sinh thấy thế cũng không nhịn, nhưng lúc này hắn gặp chướng ngại.
Xà Linh trong áo cảm nhận được sự việc liền muốn bò ra ngoài.
Nghiệt Sinh thấy thế liền phải chụm lại tay áo, không thể t·ấn c·ông.
Cả ba tên kia thấy vậy cười rộ lên, cho rằng Nghiệt Sinh sợ hãi chỉ dám trốn tránh.
Rất nhanh, Nghiệt Sinh vì che giấu Xà Linh chỉ có thể ăn mấy cú đá từ ba người bọn chúng.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Quách Hữu xuất hiện quát lớn.
Ba tên kia thấy Quách Hữu liền dừng tay chân lại, nhưng bọn chúng đối mặt với đệ tử cao đẳng lại vẫn dửng dưng chẳng có chút thay đổi gì.
“Á à, Quách Hữu đại nhân đến rồi sao?” Tên ở giữa tiếp tục châm chọc.
“Các ngươi còn dám đụng đến hắn thì đừng trách ta!” Khuôn mặt giận dữ cùng những lời nói bộc lộ rõ sát khí.
Đây cũng là lần đầu tiên Nghiệt Sinh thấy được khía cạnh này của Quách Hữu, bản thân hắn cũng cảm thấy y lúc này có chút bản lĩnh và uy quyền.
Nhưng ba bọn kia thì không thấy vậy.
“Haha, Quách Hữu, liền một con chó bị bỏ rơi cũng dám nói như vậy sao?”
Quách Hữu giận đến điên người, thanh kiếm trên tay của y vận chuyển nguyên lực, luồng điện từ đó kêu lên “sẹt sẹt”.
Cả ba tên kia thấy thế cũng không muốn dồn Quách Hữu đến đường cùng.
“Chúng ta không thích chọc chó, Quách Hữu ngươi cứ ở đây mà bảo vệ hắn, nhưng mà ngươi nên nhớ bản thân ngươi vẫn còn chưa lo được đâu, cả Thực Viên tông này sẽ không có ai bảo hộ ngươi.” Dứt câu bọn chúng cũng rời đi.
Quách Hữu đi đến gần nói: “Là lỗi của ta, ngươi có sao không?”
Nghiệt Sinh đứng dậy, Xà Linh đã ngoan ngoãn chui vào bên trong người, hắn mới nói: “Ngươi là đệ tử cao đẳng, tại sao lại bị như này?”
Quách Hữu cười lên rồi nói: “Ta bị ganh tỵ ấy mà, bọn chúng chỉ là làm việc cho mấy gã không theo kịp ta thôi.”
Y nói xong thì đỡ Nghiệt Sinh về phòng, cả hai nói chuyện đôi chút thì y cũng rời đi.
Nghiệt Sinh lúc này mới kéo Xà Linh ra ngoài mắng cho một trận.
Xà Linh hiểu ý người chỉ có thể cúi đầu lè lưỡi xin lỗi, đợi Nghiệt Sinh mắng xong, nó còn bày ra bộ mặt đáng thương rồi đi đến gần nũng nịu.
Nghiệt Sinh thở ra một hơi, hắn cảm thấy rằng Xà Linh này chắc là con cái mới nũng nịu như thế, còn về cách xác định giới tính của yêu thú bò sát kiểu này, hắn thua.
Nhưng vừa qua đến ngày hôm sau, t·ai n·ạn lại xảy đến.
Nghiệt Sinh nghe thấy tiếng ồn bên ngoài thì liền chạy ra xem.
Đúng như hắn nghĩ, đang có một nhóm hơn mười đệ tử đang đứng trước mặt của Quách Hữu.
“Quách Hữu, nghe nói hôm qua ngươi dám bắt nạt ba vị tiểu đệ của ta, có phải ngươi đã quên thân phận hiện tại của mình.” Người nói là một thanh niên trắng trẻo, nhưng trên mặt lại nhiều vết đồi mồi, mỏ nhọn trông không có chút nào thành thật.
“Chu Bất Tiếu, ngươi đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu.” Quách Hữu nghiến răng nói, rõ ràng đang cố kìm nén tức giận.
“Ngươi dám gọi thẳng tên của ta, dù là sư huynh nhưng ngươi hiện tại không được quyền này.” Chu Bất Tiếu vừa nói vừa lấy tay ra hiệu, những tên phía sau liền xông đến t·ấn c·ông.
Mười tên thì ngoài Chu Bất Tiếu ra đều là đệ tử trung đẳng.
Quách Hữu dưới những đòn đánh vậy mà lại cam chịu không dám rút v·ũ k·hí.
Nghiệt Sinh thấy thế nhướng mày, tên Quách Hữu này có chuyện, nhưng tại sao không phản kháng?
Dù gì y cũng giúp đỡ hắn nhiệt tình, tuy hơi khoe khoang và còn bắt hắn nhận làm đại ca, nhưng giúp vẫn là đã giúp, người này với hắn kết giao được.
Nghiệt Sinh dồn sức vào hai chân, hắn bật lên một cái liền đã nhảy vào chiến trường và đứng trước mặt của Quách Hữu.
“Nghiệt Sinh…” Quách Hữu vừa xấu hổ vừa bất ngờ nói.
“Đại ca của ta mà để người khác đánh thế sao?” Nghiệt Sinh nói.
Quách Hữu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Ngươi là tên nào? Tại sao lại can thiệp vào chuyện này?” Chu Bất Tiếu nhăn mày nhăn mặt nói.
Lúc này cái tên hôm qua đến kiếm chuyện mới lên tiếng: “Chu sư huynh, hắn là cái tên mấy hôm nay luôn đi cùng Quách Hữu đấy ạ.”
“Hóa ra Quách Hữu xuống dưới đây là để đi theo ngươi.” Chu Bất Tiếu nói xong có chút ngập ngừng, y phát hiện cảnh giới của Nghiệt Sinh là Động Nguyên cảnh, cảnh giới đáng ra phải giữ phẩm vị Động Nguyên cảnh.
Chu Bất Tiếu phát hiện vấn đề nói tiếp: “Xin hỏi sư đệ đã nhập môn bao lâu, ta thật chưa từng thấy qua đệ.”
“Chắc cũng hơn một tuần.” Nghiệt Sinh lười nhác đáp.
Chu Bất Tiếu nhướng mày suy tư, mấy tên đệ bên cạnh thì cứ thúc giục y t·ấn c·ông.
Nhưng sau mười giây, y lại bất ngờ nói: “Chuyện của Quách Hữu, ta nghĩ đệ nên tìm hiểu kỹ hơn, đừng để bản thân bị lợi dụng, còn hôm nay chúng ta tạm thời rút đi.”
“Sư huynh, sao lại rút chứ?”
Chu Bất Tiếu liếc gã một cái khiến gã câm nín, tất cả cứ thế cùng rút đi.
Những đệ tử hóng chuyện xung quanh bất ngờ, đây là lần đầu tiên mọi chuyện liên quan đến Quách Hữu kết thúc nhanh như vậy.
Nghiệt Sinh kéo Quách Hữu về phòng của y.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quách Hữu cúi mặt, xấu hổ không dám nói.
“Nói đi, nếu cả ta mà giấu thì sẽ chẳng ai giúp được ngươi.” Nghiệt Sinh kiên quyết nói.
Quách Hữu ngẩng mặt lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng Nghiệt Sinh, y ngập ngừng nói: “Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm, ngươi cứ mặc ta.”
Nghiệt Sinh muốn nói gì đó nhưng thấy mặt của y như vậy cũng đành thôi mà rời đi.
Tính cách của Quách Hữu quá xem trọng danh dự, tự trọng, bản tính khoe khoang luôn đi kèm với những điều trên.
Nhưng đó chỉ là tính xấu, lần trước vì bảo vệ Nghiệt Sinh mà y sẵn sàng rút kiếm, lần này dù bản thân bị vây đánh, y cũng không hề động đậy.
Mà thứ này, Nghiệt Sinh thấy.
Qua đến ngày hôm sau, hắn không trạch ở trong phòng nữa mà muốn đi ra ngoài cho thoải mái.
Nhưng vừa mới bước ra chân khỏi cửa đã phát hiện Quách Hữu dọn đi.
Hắn thấy lạ nên liền đi hỏi thăm thử chỗ ở xưa cùng một số chuyện của Quách Hữu.
Nhưng hỏi đến đâu thì mọi người đều trốn tránh đến đó, giống như chuyện về Quách Hữu là xui xẻo.
Sau thời gian lì lợm, Nghiệt Sinh không khai khác được câu chuyện khi xưa nhưng cũng đã biết chỗ ở Quách Hữu, hắn đi về khu chỗ đệ tử cao đẳng.
Rất nhanh đã tìm thấy phòng của y, đáng ra đệ tử hạ đẳng không được đến khu vực này nhưng Nghiệt Sinh không biết, mà có biết thì hắn cũng mặc kệ.
Nơi ở của đệ tử cao đẳng khác biệt một trời một vực, mỗi đệ tử được cấp cho một gian nhà gỗ riêng chứ không phải một phòng nữa, mỗi căn nhà đều có ba khu vực, một khu bếp, một khu khách, một khu vực ngủ nghỉ.
Trước nhà có cả một mảnh sân lớn có thể tùy ý.
Đợi năm phút vẫn không thấy Quách Hữu, Nghiệt Sinh tính bỏ về.
Nhưng đang đi giữa đường thì hắn phát hiện một đám đông đang tập trung.
Tò mò là tính con người, Nghiệt Sinh lập tức ghé vào xem.
Ai dè trung tâm của đám đông lại chính là Quách Hữu đang nằm ở đấy.
Nghiệt Sinh nhìn thấy Quách Hữu đang ôm đầu cam chịu, hơn mười mấy tên đệ tử cao cấp, trong đó có cả Chu Bất Tiếu đang dùng chân điên cuồng đạp vào người y.