“Hỏa Thể Hóa Pháp!” Nghiệt Sinh hét lên rồi trực tiếp xông vào chính giữa, một tay đánh lui hết tất cả đệ tử cấp cao đang t·ấn c·ông Quách Hữu.
“Phạm Nghiệt Sinh!” Chu Bất Tiếu bất ngờ rặn ra ba chữ.
Nghiệt Sinh không quan tâm mà đỡ Quách hữu vậy, nhìn thấy hắn, Quách Hữu vẫn chỉ biết cúi đầu.
Nghiệt Sinh giận quá nói: “Cúi đầu, cúi đầu, ngoài cúi đầu ra ngươi còn biết làm gì nữa?”
“Ta…” Quách Hữu nghẹn không nói lên lời.
“Nghiệt Sinh, hôm qua ta đã điều tra, ngươi vốn chỉ là một đệ tử mới, tuy không biết ngươi dùng cách nào để vào Thực Viên tông nhưng ngươi không hề có bối cảnh, đừng có mà ngu ngốc bảo vệ tên đó.” Chu Bất Tiếu tuyên bố.
Những người khác nghe vậy cũng liếc về Nghiệt Sinh.
Hơn mười mấy Động Nguyên cảnh đang thoải mái bộc lộ sát ý về chỗ của hắn.
Nghiệt Sinh trước cảnh này lại không chùn bước, chiến đấu với nghiệt cảnh, vừa hay cũng là thói quen của hắn.
“Bổn Nghiệt Sinh ưu tú ta hôm nay nói bảo kê tên này thì chính là bảo kê tên này, tất cả các ngươi lên cùng lúc đi.” Hắn quát lớn.
Ánh sáng vàng của Hỏa Thể Hóa Pháp bừng lên, nhiệt độ tăng lên đôi chút làm không khí càng thêm nóng.
“Ngươi quá ngông cuồng rồi, rất thích hợp làm bạn với tên ngu Quách Hữu đó.” Chu Bất Tiếu gào lên, trên tay của gã triệu hồi ra một thanh đao lớn.
Một tên đệ tử cao đẳng khác cao ráo, trên người khoác lên toàn áo lông vũ tên Hào Hưng nói: “Ba người ra ngoài canh giữ, nhất định không được để các trưởng lão khác đến đây.”
Mười hai người chỉ còn lại chín người.
Nghiệt Sinh thấy vậy nói: “Các ngươi cho ba người đi canh là để bản thân b·ị đ·ánh sao!”
“Tên khốn, nói nhiều quá rồi.”
Một tên phía sau xông lên, hai nắm đấm của gã được bọc bởi cuồng phong.
Nghiệt Sinh quay lưng lại, đấm đối đấm trực tiếp làm cho cả chín người ở đây và cả Quách Hữu đều bất ngờ.
Hai nắm đấm đối chọi vào nhau ngang ngửa, mặc dù đối phương đã dùng cuồng phong bao trọn quả đấm.
“Một đấm trực diện với Ngô Kinh, tên này không phải dạng chỉ biết khoác lác.” Hào Hưng nói.
“Khoác lác hay không liền biết.” Chu Bất Tiếu nói xong rút đao ra, lôi điện tập trung trên đao ngày càng dày đặc, rất nhanh hình thành một con lôi khuyển.
Gã đưa đao chém đến, lôi ý hình thành lại được lôi khuyển bao bọc hướng về chỗ của Nghiệt Sinh.
“Dạ Thú Thức, nộ.” Khí tức hung thú bao trùm lên người của hắn.
Nghiệt Sinh vung đấm đẩy cả nắm đấm cùng thân thể Ngô Kinh bay về sau trước ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Trên tay của hắn, Long Ma Dương thương được triệu hồi.
Thương ý xuất ra chống lại đao ý của Chu Bất Tiếu.
“Dạ Thú Thức, gầm.” Nghiệt Sinh mở miệng gầm to, tiếng của hung thú vang lên tạo một cơn uy chấn quét qua tất cả.
Chu Bất Tiếu cũng nằm trong số đó, gã bị ép lùi về sau một bước chân, nhưng chỉ vừa mới mất cảnh giác.
Nghiệt Sinh đã không biết từ lúc nào trước mặt của y vu·ng t·hương lên.
Đao đưa lên đỡ, nhưng đã chậm.
Chu Bất Tiếu trong lòng hoảng, chỉ có thể hứng trọn đòn này của Nghiệt Sinh.
Nhưng thương của Nghiệt Sinh chưa đến thì đã bị một thanh thương khác chắn lại.
“Chúng ta có đến chín người!” Gã nói.
Biết được khả năng của Nghiệt Sinh, cả chín người đồng loạt t·ấn c·ông, kẻ thủ thì người đánh, khiến cho Nghiệt Sinh cũng phải chật vật.
“Dạ Thú Thức, gầm.” Nghiệt Sinh lần nữa thi triển chiêu thức này khiến cả chín phải thoái lui.
“Một con thú rất khó đánh với nhiều kẻ thù, nhưng một vị tướng thì rất thích điều đó!” Nghiệt Sinh thì thầm khí thế nói.
Khí tức của hắn thay đổi rõ rệt, hung thú dần biến mất, thay vào đó là một vị chiến tướng màu vàng sáng chói.
“Hình Tướng Thức, Chiến.”
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương lên.
Chu Bất Tiếu lúc này cũng tung sát chiêu, thực lực của Nghiệt Sinh đã được công nhận, trên thanh đao của gã hình thành một con lôi khuyển ba đầu.
“Tam Khuyển Lôi Thần.” Gã thét lên, ba đầu lôi khuyển lại phân ra thành ba với kích thước to gấp mười lần một người bình thường, tất nhiên đều hướng về chỗ của Nghiệt Sinh.
“Hình Tướng Thức, Bạo.” Nghiệt Sinh vu·ng t·hương, thương ý hùng hậu chắn lại chiêu thức của Chu Bất Tiếu.
Nhưng lúc này bên trái của hắn, Ngô Kinh tung đấm, cuồng phong lần này nồng đậm đến mức tạo nên tiếng như một trận n·ổ b·om, cánh tay phải của gã hừng hực sức mạnh như có thể phá nát mọi thứ.
Gã tiến lên.
Nghiệt Sinh tay phải cầm thương, tay trái tung ra đối đấm với gã.
Nhận hai sát chiêu cùng lúc, đôi chân của hắn run lên, mặt sàn dưới chân cũng bị dẫm nát.
“Vẫn còn ta.” Hào Hưng niệm pháp quyết, đôi mắt của gã chuyển sang màu đỏ.
Hai tay của gã chấp lại, một đoàn lửa bắn ra về chỗ của Nghiệt Sinh về hướng bên phải.
Ở sau lưng của hắn, tên cầm thương đang xông đến vu·ng t·hương.
“Hình Tướng Thức, Bạo.” Nghiệt Sinh hét lên, thương ý của hắn bộc phát về cả bốn hướng.
Nhưng nhiêu đó là chưa đủ mà chỉ có thể cầm cự thời gian.
Ở phía trước và bên trái hắn vẫn cân được, nhưng ở phía sau và bên phải thì không.
Hắn thở dài trong lòng, xem ra không đánh thật thì không được.
Đúng lúc này, Quách Hữu xuất hiện, trên thanh kiếm đầy sét của y cũng giống như Chu Bất Tiếu là một con lôi khuyển.
Y xuất chiêu đẩy lùi đòn chiêu của Hào Hưng.
Còn tên đâm thương thì y trực tiếp đứng ra chắn cho Nghiệt Sinh, mũi thương xuyên qua vai phải của y, máu phụt ra tung tóe.
“Ta… là đại ca thì sẽ bảo vệ ngươi.” Quách Hữu nói.
Nghiệt Sinh phì cười.
Lúc này khí thế trên người của Nghiệt Sinh tăng vọt, chiến ý bộc phát khiến cho Hình Tướng thức nâng lên tầm cao mới.
Sức mạnh thậm chí làm cho mặt đất rung chấn nhẹ.
Cả chín người đang t·ấn c·ông và cả Quách Hữu đều nhìn Nghiệt Sinh bằng ánh mắt ngưng trọng.
Sức mạnh gia tăng, Nghiệt Sinh cười cợt một cách khinh miệt một cái rồi vu·ng t·hương ý về chỗ của Chu Bất Tiếu.
Đòn thương ý quá mạnh, Chu Bất Tiếu b·ị đ·ánh ngã về sau, trên miệng xuất hiện một tia máu.
Chưa kịp hoàn hồn, Nghiệt Sinh đã ở trước mặt của Ngô Kinh.
“Lực lượng mạnh đấy!” Nghiệt Sinh cắm Long Ma Dương thương dưới đất, một tay đã không biết từ lúc nào vung lên.
Ngô Kinh thét lên, cánh tay của gã được bộc cuồng phong kín lên.
Hai nắm đấm lần thứ ba chạm vào nhau, cuồng phong thổi tạo nên một trận cát bụi khiến những người còn lại phải che mắt lại.
Đến khi cát bụi lắng xuống, tất cả mới phát hiện, Ngô Kinh vậy mà đã khụy một chân xuống, cánh tay run rẩy không ngừng, còn Nghiệt Sinh?
Nghiệt Sinh đang hiên ngang đứng đấy, thanh thương chỉa xuống cổ của Ngô Kinh.
“Các ngươi còn muốn đánh!” Nghiệt Sinh dõng dạc nói, nhưng lúc này hắn phát hiện tên Hào Hưng nói nhiều đã biến mất.
“Chạy rồi sao?” Nghiệt Sinh thầm nghĩ.
“Nghiệt Sinh, ta thừa nhận rằng ngươi có thực lực, thậm chí cả chín bọn ta vây công ngươi vẫn có thể dễ dàng phá giải, nhưng ngươi có dám tự tin bản thân sẽ bảo vệ được y, chống lại toàn bộ đệ tử của Thực Viên tông.” Chu Bất Tiếu vừa thở vừa gào lên.
Nghiệt Sinh thờ ơ rồi quay qua nhìn Quách Hữu: “Ngươi c·ướp bồ toàn bộ tông môn à?”
Quách Hữu trước câu nói của Nghiệt Sinh thật không biết nói gì mà chỉ cười trừ.
Nghiệt Sinh quay lên nhìn một lượt tất cả rồi quát: “Nếu có nguyên nhân, chống lại cả giới ta còn không sợ huống gì là một tông.”
“Chống lại một giới, nói hay lắm!” Trên cao, một nam trung niên từ từ đáp xuống.