Những đệ tử cao đẳng và cả Quách Hữu đều đứng lên khom người: “Tham kiến Tam Chủ.”
Tam Chủ, Nghiệt Sinh ở đây cũng đã mấy ngày nên hiển nhiên biết, những đệ tử vượt qua đệ tử cao đẳng, đệ tử thánh đẳng.
Tùy thuộc vào thứ hạng thì những đệ tử thánh đẳng sẽ được rồi là Nhất Chủ, Nhị Chủ hay Tam Chủ…
“Nghiệt Sinh, ngươi chạy đi, gã đến là để kiếm chuyện với ta?” Quách Hữu thì thầm nói.
Mà lúc này Nghiệt Sinh chỉ nhìn về cái tên Tam Chủ kia, phong cách bay từ trên trời cao xuống đúng là quá ngầu, hắn tuy đã Động Nguyên cảnh nhưng vẫn chưa thể bay xa mấy.
Nhưng mà tên này quả thật là Tam Chủ sao? khuôn mặt nhăn nheo trung niên, đôi môi thâm xì, mặt chữ điền, cộng thêm quả tóc hết một nửa đã bạc.
Đây thực sự là đệ tử chứ không phải là trưỡng lão?
Những đệ tử sau khi vượt quá một trăm tuổi sẽ không được xem là đệ tử nữa, một là trở thành những trưởng lão, tùy vào khả năng sẽ có chức vị lớn bé, mà còn kém quá thì sẽ bị đuổi ra khỏi tông tự mưu sinh kiếm sống.
“Ngươi là đệ tử hạ đẳng sao? Tại sao lại bảo vệ Quách Hữu?” Tên Tam Chủ vừa đáp xuống đất đã hách giọng nói, mặt chỉ nhìn Nghiệt Sinh bằng nửa con mắt.
Chu Bất Tiếu lúc này mới đáp: “Tam Chủ, hắn là Nghiệt Sinh, đệ tử mới vào tông.”
“Đệ tử mới vào, gần đây làm gì có đợt nào tuyển chọn đệ tử?” Tam Chủ hậm hực nói, tuy đã là Tam Chủ nhưng nếu đắc tội phải một trưởng lão cấp cao nào đó hay xa hơn là tông chủ thì cũng không phải là chuyện tốt.
Ngô Kinh nhận ra vấn đề liền kê sát miệng vào tai của Tam Chủ thì thầm: “Tam Chủ, đệ đã điều tra, hắn không hề có bối cảnh nào, chắc là từ một thế lực nhỏ tốn cái giá lớn mới được vào đây.”
Tam Chủ nghe vậy phấn chấn hơn hẳn chỉ tay vào Nghiệt Sinh: “Ngươi nói muốn chống lại cả Thực Viên tông?”
“Tên này là bạn của ta, ta sẽ bảo vệ.” Nghiệt Sinh chỉ tay vào Quách Hữu.
“Vậy được, để Tam Chủ ta xem thực lực của ngươi đi.”
Gã ta nhẹ nhàng đi đến, nhưng bỗng từng bước chân của gã trở nên huyền ảo, Nghiệt Sinh nhìn xuống thì phát hiện hai chân đã thành mười sáu chân xoay chuyển liên tục.
Mà từ chân tách ra dần kéo đến cả thân người, lát sau gã đã trở thành tám phân thân, mà mỗi phân thân đều mờ ảo run liên tục.
“Thuấn Di Thập Thân, thân pháp làm nên tên tuổi của Tam Chủ, tên ngu dốt kia chứng kiến được chiêu này cũng xem như có thể nở mày nở mặt.”
Quách Hữu cắn răng một cái đi lên trước mặt của Nghiệt Sinh.
“Quách Hữu, ngươi đã mang nhiều t·rọng t·ội như thế, lại còn muốn chống đối Tam Chủ?”
“Chống thì sao? Quách Hữu ta c·hết cũng đáng, nhưng ta không thể để huynh đệ mình c·hết thay được.” Quách Hữu dõng dạc nói, ánh mắt rực lửa thể hiện quyết tâm.
Nhưng ngọn lửa này nhanh chóng bị dập tắt.
Nghiệt Sinh thẳng thừng xuất một cước khiến cho Quách Hữu sấp mặt ra ngoài.
“Thực lực không có thì đừng c·ướp bốn chữ hào quang rực rỡ của ta.” Nghiệt Sinh nói rồi nhìn thẳng vào tám phân thân của Tam Chủ.
Hắn cầm chặt lấy Long Ma Dương thương, trên người bừng lại Hỏa Thể Hóa Pháp cùng Hình Tướng thức.
Xong xuôi, cả tám phân thân đã cùng ở trước mặt của hắn.
“Hình Tướng Thức, bạo.” Nghiệt Sinh quát, thương ý của hắn được Hình Tướng Bạo gia tăng sức mạnh lên gấp bốn lần.
Thương ý mạnh mẽ, nhưng tám phân thân của tên Tam Chủ lại có phần ảo diệu.
Thương ý của Nghiệt Sinh vừa chém tới thì thương ý của hắn đều xuyên qua tám phân thân của gã.
Nghiệt Sinh nhướng mày lùi lại mấy bước thì một phân thân đã ở trước mặt của hắn.
Hắn dùng thương chém đến thì lưỡi thương đã xuyên qua phân thân.
Nghiệt Sinh liền biết đây là ảo thể, hắn tập trung nhìn về bảy phân thân còn lại.
Nhưng bất ngờ thay, cái phân thân mà hắn tưởng là ảo thể kia lại bất ngờ tung được một đấm vào chính diện ngực của hắn.
Nắm đấm tạo nên một luồng áp suất đi xuyên qua thân thể của Nghiệt Sinh.
Nó khiến cho phần thân thể của hắn bị đẩy lùi ra, không hề có máu hay v·ết t·hương, nhưng tim của hắn vừa bị tác động giống như bị một luồng cao áp t·ấn c·ông.
Nghiệt Sinh ngã xuống ôm ngực đau đớn, hắn ngước mắt lên nhìn, miệng thở hổn hển.
“Ngươi rất mạnh, nhưng đứng trước Tam Chủ cũng chỉ là một đệ tử hạ đẳng mà thôi.” Chu Bất Tiếu lạnh giọng nói.
Nhưng lúc này, thân thể của Nghiệt Sinh đã làm quen được với v·ết t·hương, hắn hiện tại đang muốn suy nghĩ xem rốt cuộc cái bộ thân pháp kia là như thế nào?
“Ồ! Xem ra ngươi vẫn lì đòn lắm.” Tên Tam Chủ cười nói khi nhìn thấy thân thể của Nghiệt Sinh đã trở lại bình thường, thâm tâm của gã cũng đang bất ngờ trước khả năng hồi phục của Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh chậc môi một cái liền nắm chặt thương muốn xông lên, nếu muốn hiểu rõ hơn về chiêu thức của đối phương thì cứ trực tiếp mà đối đầu.
Nhưng lúc này Quách Hữu đã lần nữa đứng trước mặt của hắn.
“Nghiệt Sinh, dừng lại đi, tất cả vốn đều là lỗi của ta.”
Chưa kịp phản ứng, Quách Hữu đã dùng thanh kiếm tự đâm vào bụng của mình.
Máu trên miệng của y chảy xuống, nhưng y vẫn ngẩng mặt đứng thẳng nói: “Ta bị như thế này đã đủ cho ngày hôm nay chưa.”
Tam Chủ khó chịu phất tay áo rồi bay đi.
Chu Bất Tiếu cũng lên tiếng: “Đến đây là được rồi.”
Mọi chuyện cứ thế kết thúc bởi việc tự dùng kiếm xiên bụng mình của Quách Hữu.
Nghiệt Sinh đứng dậy rồi dìu y về chỗ của y.
Nuốt lấy một viên đan dược, Quách Hữu cười nói như không hề có chuyện gì: “Ngươi thấy ta thế nào? Do quá mạnh mẽ nên cả tông mới hợp sức đánh ta.”
Nghiệt Sinh trừng mắt: “Nói thật, ta không muốn công sức của ta lại uổng phí.”
Quách Hữu cười ngượng nói: “Ta nói rồi là ta quá thiên…”
Chưa hết câu, mũi thương của Nghiệt Sinh đã đâm vào cổ của y, hiển nhiên chỉ là ngoài da.
“Ta không muốn đùa.” Nghiệt Sinh nghiêm túc nói.
Quách Hữu trợn mắt lên rồi lại thở ra một hơi, y buồn bã nói: “Tất cả đều là lỗi của ta.”
“Kể đi, ta sẽ phân tích xem là lỗi của ai?”
“Điều này phải bắt đầu từ ba năm trước, ta lúc đó cũng đã là đệ tử cao cấp, ta với Chu Bất Tiếu là cùng một sư phụ, ông ấy tên Chí Thi, nhưng lúc trước chúng ta bị Thánh giáo gài bẫy, sư phụ của ta b·ị b·ắt lấy làm con tin, vì cứu sư phụ mà ta đã ở bên trong phá vỡ kết giới, khiến cho Thực Viên tông tổn thất nặng nề, tuy đa số chỉ là đệ tử hạ đẳng, như ngươi cũng thấy các phòng ở đệ tử hạ đẳng trống nhiều như thế là vì nguyên do này.”
Nói đến đây, Quách Hữu nghẹn lại, không biết từ lúc nào nước mắt của y đã chảy ra hai dòng, nước mũi tè le: “Sư phụ của ta về sau tuy được cứu nhưng cảm thấy hổ thẹn và chịu trách nhiệm liền t·ự v·ẫn đi, ta cũng muốn đi theo người nhưng trước khi c·hết người lại dặn ta phải còn sống.”
Quách Hữu nói dứt câu thì òa khóc như một đứa trẻ.
Nghiệt Sinh cúi đầu, câu chuyện quả thật có chút phức tạp, hắn an ủi một vài câu liền rời đi, lúc này nên để cho Quách Hữu khóc thật lớn.
Vì người thân của mình mà hại tông môn của mình hay vì tông môn mà đại nghĩa diệt thân.
Dẫu biết như thế có thể sai, nhưng nếu ở trong hoàn cảnh như thế bạn sẽ chọn thế nào?
Ở đây đã có hai lựa chọn khác nhau, Quách Hữu chọn người thân còn Chu Bất Tiếu lại chọn tông môn.