Nghiệt Sinh trực tiếp đi tìm đến Chu Bất Tiếu.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Chu Bất Tiếu hằn hoc nói.
“Chuyện của Quách Hữu?”
Chu Bất Tiếu hừ lạnh nói: “Ngươi vẫn chưa biết gì thế mà vẫn bảo vệ hắn sao?”
“Đơn giản mà nói y là bạn của ta, bảo vệ y cũng chính là một phần trong cuộc sống của ta.”
Chu Bất Tiếu bỗng giận đến đỏ mặt, gã hất đổ cái bàn trước mặt rồi quát lớn: “Bảo vệ, bảo vệ, tại sao lại phải bảo vệ?”
Nghiệt Sinh không hiểu chuyện gì đã kích thích ứng nhưng hắn đã sẵn sàng tinh thần nếu đối phương mất bình tĩnh t·ấn c·ông hắn, nhưng hắn đã nghĩ sai, từ giận dữ Chu Bất Tiếu lại bỗng nhiên bật khóc, khuôn mặt của gã tràn trề sự thất vọng và bất lực.
Cuối cùng gã ngã quỵ xuống, người đàn ông thực thụ rất khi khóc, nếu có thì đó là chuyện đã xé nát tâm can của y.
“Ngươi tại sao lại vậy? Không phải ngươi ghét Quách Hữu lắm sao?” Nghiệt Sinh nghi ngờ hỏi.
“Ngươi đừng nói nhiều, nếu muốn biết chuyện năm xưa thì ta sẽ kể cho ngươi.”
Chu Bất Tiểu lấy lại bình tĩnh rồi kể rõ chi tiết hàng loạt.
Hóa ra tông môn khi xưa t·ấn c·ông vào Thực Viên tông chính là Hạo Thiên tông, tông môn mà Trữ Dục làm trưởng lão.
Những chuyện như vì sao sư phụ của Quách Hữu và Chu Bất Tiếu b·ị b·ắt, kết giới tông môn thế nào cũng đã được Nghiệt Sinh hiểu rõ.
Hắn hiện tại không có cách giúp Quách Hữu, điều có thể chắc chỉ là khiến cho y quên đi những việc xưa.
“Đi ra bên ngoài?” Quách Hữu ngớ người hỏi.
“Đúng thế, ta cũng muốn thử xem thu lấy năng lượng cảm xúc của người khác là như thế nào?”
Quách Hữu gượng nói: “Ta không thể ra ngoài được, tên Tam Chủ đó rất thân thiết với sư phụ của ta khi trước, y đã ra lệnh nếu ta ra ngoài sẽ đ·ánh c·hết ta.”
“Tam Chủ liền lợi hại như vậy?”
“Đương nhiên lợi hại, đệ tử thánh đẳng còn có quyền uy lớn hơn nhiều trưởng lão, họ chính là tương lai của tông môn.”
“Nếu như ta đánh thắng hắn, ta có thể trở thành Tam Chủ?”
Câu hỏi với giọng điệu bình thản của Nghiệt Sinh khiến cho Quách Hữu đứng hình, lấy lại bình tĩnh, y nói: “Nghiệt Sinh, ta biết ngươi là tốt với ta, nhưng Tam Chủ không phải là người ngươi có thể đánh bại, lần trước ngươi cũng đã chứng kiến sức mạnh của y rồi đấy.”
“Đánh thắng hay không, đi liền biết!” Nghiệt Sinh nói xong chẳng cho Quách Hữu cơ hội nào mà kéo tay y đi.
Lực lượng Nghiệt Sinh quá mạnh, Quách Hữu vùng vẫy đủ cách nhưng vẫn chỉ như một đứa trẻ bảy tuổi đang cố gắng thoát khỏi một người lớn.
“Nghiệt Sinh, ngươi dừng lại, Tam Chủ rất mạnh, nếu đối đầu thì ngươi sau này còn sẽ thảm hơn cả ta, ta biết ngươi mạnh, nhưng đứng trước các vị thánh đẳng thì vẫn kém xa.”
“Nghiệt Sinh, ngươi còn trinh hay không chứ ta thì còn trinh, ta không muốn c·hết bây giờ.”
“Câm đi! Nếu ngươi không muốn cả Thực Viên tông đều biết chuyện này!”
Nhưng đã muộn, phía sau lưng của Nghiệt Sinh đã có hơn một ngàn đệ tử đi theo, một đồn một, mười đồn mười, chỉ mất mười phút mà gần như tất cả đệ tử của Thực Viên tông đều đã hay tin, đệ tử hạ đẳng đối đầu với Tam Chủ, mà lại vì liên quan đến Quách Hữu, câu chuyện này chỉ cần nghe kể thôi cũng khiến cho các đệ tử rùng mình, nếu như không tận mắt chứng kiến thì e rằng hối hận cả đời.
Thực Viên tông không cấm các đệ tử đấu với nhau, ngoại trừ các đệ tử thánh đẳng.
Quan niệm của các bậc cao tầng là có mâu thuẫn liền phải đánh nhau giải quyết, mà cấm các đệ tử thánh đẳng là vì duy trì trật tự tông môn.
Nhưng các đệ tử thánh đẳng vẫn có cuộc thi đấu tổ chức hằng năm để quyết định thứ hạng, số càng nhỏ sẽ càng mạnh, tương ứng Nhất Chủ sẽ là mạnh nhất, Ngũ Chủ sẽ là yếu nhất và hiển nhiên Tam Chủ chính là người đứng thứ ba.
Rất nhanh, Nghiệt Sinh mang theo Quách Hữu, cùng gần một vạn đệ tử của Thực Viên tông đã đi đến khu giành cho các đệ tử thánh đẳng, nói chính xác hơn chính là trước trang viên của Tam Chủ.
Nơi này rộng lớn gấp mười lần nơi ở của đệ tử cao đẳng.
Mỗi một trang viên đều có bốn khu nhà, một khu để ở, một khu tu luyện, một khu ngắm cảnh, một khu tùy thích bố trí.
Sáu trang viên san sát nhau, chỉ có Lục Chủ trang viên vẫn còn trống.
Hiện tại ở tông môn, chỉ có ba trên năm vị đệ tử thánh đẳng đang tại, đó là Nhị Chủ, Tam Chủ và Ngũ Chủ.
Và trận chiến này vẫn chưa đủ kích thích cả hai.
Chỉ có Tam Chủ là bước ra ngoài, ánh mắt giận dữ cực độ, y đang bế quan tu luyện, trận thi đấu quyết định thứ tự các vị đệ tử thánh đẳng sắp sửa xảy ra, y biết bản thân không thể mơ tưởng đến Nhất Chủ nhưng vị trí Nhị Chủ vẫn là có hy vọng.
“Hai tên khốn! Các ngươi là không sợ bổn Tam Chủ g·iết c·hết.”
Quách Hữu thấy Tam Chủ đã bị chọc giận đến đỉnh điểm liền ra sức kéo tay Nghiệt Sinh về, miệng thì xin lỗi: “Tam Chủ, xin lỗi, Nghiệt Sinh chỉ là đến đây để xin hỏi về một chút kinh nghiệm tu luyện.”
“Hỏi! Ngươi có thấy ai đến học tập mà như thế không?”
Theo lời của Tam Chủ, Quách Hữu nhìn về mặt của Nghiệt Sinh, mặt của y méo lại, rõ ràng tình thế đã không thể xoay chuyển.
Khuôn mặt của Nghiệt Sinh lúc này: (đánh…đánh).
Nghiệt Sinh đẩy Quách Hữu về phía sau, nguyên lực vận chuyển.
Hỏa Thể Hóa Pháp bừng lên dữ dội, Dạ Thú Thức cũng đồng thời được kích phát, khí thế vô cùng áp đảo.
“Má ơi! Đây là đệ tử hạ đẳng! Nói là Lục Chủ thì ta cũng tin đấy!”
“Sức mạnh này, e rằng hôm nay Thực Viên tông có chuyện hay để xem rồi.”
“Móa nó! Sau này không thể tùy tiện ăn h·iếp đệ tử hạ đẳng rồi.”
Đám đông đệ tử bàn tán.
Tam Chủ bước đến lại gần, khoảng cách của hai người chỉ còn là năm mét.
“Ngươi mạnh, ta công nhận, thậm chí ta tin rằng ngươi có thể đánh một trận ra trò với lão ngũ.”
Câu công nhận này càng làm cho các đệ tử hóng chuyện ngạc nhiên, nó như một lời xác nhận cũng như là một lời vả mặt cho những tên không tin rằng sức mạnh của Nghiệt Sinh.
Đánh ngang sức với Ngũ Chủ, đây là sức mạnh thế nào! Chính là thứ mà hàng vạn đệ tử Thực Viên tông không thể với tới.
“Ngũ Chủ! Hôm nay ta liền muốn đ·ánh c·hết Tam Chủ thì thế nào?”
Tam Chủ nghe được mấy lời này liền tức nước vỡ bờ: “Ta đã nhịn ngươi để có tâm trạng tu luyện, nhưng nay nếu không g·iết người chắc lại thành tâm ma mất.”
Gã nói xong thì lại xông lên, Thuấn Di Thập Thân lần nữa khai triển, tám phân thân lần nữa xuất hiện trước mặt của Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh ngưng trọng, miệng hắn khoác lác cũng chỉ vì muốn dụ đối phương xuất chiêu.
Nếu như muốn giải quyết chuyện của Quách Hữu thì chỉ cần đánh bại cái tên ngọn nguồn, mà Tam Chủ chính là tên ra lệnh khiến cho Quách Hữu không thể ra ngoài, e rằng cũng là tên luôn thúc giục các đệ tử khác phải chèn ép y.
“Nếu vậy thì chỉ có thể bung hết sức thôi!”
Nghiệt Sinh triệu hồi Long Ma Dương thương trên tay, lúc này Hỏa Thể Hóa Pháp bừng lên như khiến hắn trở thành một ngọn đuốc.
Thương ý tập hợp, Nghiệt Sinh quét thương ý đến.
Cả tám phân thân của Tam Chủ đều bị tác động ít nhiều khiến cho tất cả phải chậm lại đôi bước.
Lúc này Nghiệt Sinh đã xông lên giữa của cả tám phân thân, bản thân hắn lúc này bị bao trùm bởi khí tức của Dạ Thú thức.