Tám phân thân của Tam Chủ lập tức xông vào chính giữa.
“Dạ Thú thức, gầm.” Con hung thú trên đầu cùng với hắn đồng loạt há miệng rống lên.
Cả tám phân thân lần nữa bị đẩy bật về sau.
Cảnh tượng này làm cho những đệ tử đang xem phải nhốn nháo.
“Các ngươi đấm ta một cái được không, Tam Chủ vậy mà đang b·ị đ·ánh lui!”
“Đấm một cái sao đủ! Ai đó cầm kiếm đâm ta được không?”
“Ọt” Tên đó vừa nói xong thì bị một cây kiếm chỉa vào mông, máu phún tung tóe.
“Ngươi làm gì vậy!” Tên b·ị đ·âm đau nhói quát.
“Liền làm theo ý ngươi!”
Quay trở lại trận đánh, tên Tam Chủ nghiến răng nghiến lợi, lúc này tám phân thân lại nhiều hơn hai cái, tổng cộng đến mười cái, đây mới thực sự là Thuấn Di Thập Thân.
Nghiệt Sinh lúc này hừng hực khí thế, hắn muốn dùng chiêu thức diện rộng cứ vậy áp lùi Tam Chủ, không cần để ý bản thể thật sự là ai, đây không phải cách hữu hiệu bởi làm vậy sẽ rất tốn sức, nhưng hiện giờ lại là cách duy nhất.
Đáng tiếc, tình thế thay đổi, lao vào chính giữa lại trở thành bất lợi cho chính hắn.
Mười phân thân lúc này có những phân thân phi hành, những phân thân lại đứng dưới đất, tất cả tạo bao bọc Nghiệt Sinh ở chính tâm.
“Dạ Thú thức, gầm.” Nghiệt Sinh gia tăng nguyên lực, tiếng rống lần này mạnh hơn lần trước, và vẫn có tác dụng, khiến cho mười phân thân bị đẩy lại đôi chút.
Nghiệt Sinh cảm thấy không ổn liền muốn cực tốc phóng ra.
Nhưng khe hở của các phân thân quá nhỏ, Nghiệt Sinh vừa mới tới gần thì cái phân thân gần nhất lại trở thành bản thể rồi cho hắn ăn một đấm bị văng về.
Nghiệt Sinh liền bật dậy, đầu hắn tự chửi bản thân mình đã không kỹ càng mà chơi dại, khi nãy hắn chỉ thấy xông vào chính giữa đánh bật tất cả phân thân trong rất ngầu.
Bỗng một luồng áp khí đánh tới, giống như một cột dọc áp suất nén đi đến.
Nghiệt Sinh chật vật né đòn.
Bỗng lại một luồng khí xuất hiện từ phân thân phía sau hắn.
Lần này hắn vẫn may mắn né được.
Nhưng luồng khí lại từ phân thân ở cao đâm xuống.
Tốc độ của những đòn cao áp quá nhanh, hắn trực diện ăn đòn.
Luồng khí xuyên qua thân thể, giống như lần trước, nó không gây ra sát thương xác thịt mà là khiến cho những phần trong thân thể bị bóp nghẹt, co xoắn.
Nghiệt Sinh đau đớn, nhưng lại có một luồng khí đánh ra từ bên trái, rất nhanh là bên phải.
Lúc này hắn cũng hiểu rõ hơn về cách thức của Thuấn Di Thập Thân, tên Tam Chủ đó có thể thoải mái di chuyển bản thể qua các phân thân, nghĩa là gã có thể hoán đổi giữa bản thể và một trong các phân thân.
Nghiệt Sinh lúc này toàn thân thể bị bốn cột áp suất đi qua thân.
“Đúng, phải như vậy, lúc đầu Tam Chủ chắc chắn chỉ muốn đùa giỡn.”
“Ta cứ tưởng tên Nghiệt Sinh đó sẽ làm nên bất ngờ, hú hồn chim én.”
Lúc này tên Tam Chủ dừng lại, y giọng điệu khinh thường nói: “Thế nào? Đã đủ hiểu trình độ giữa hai chúng ta.”
Nghiệt Sinh cúi đầu, những kẻ bên ngoài nhìn vô cứ tưởng hắn đã bỏ cuộc.
Nhưng lúc này hắn bỗng ngẩng mặt lên, Long Ma Dương thương được nắm chặt, hắn trực tiếp xông lên về một phân thân.
Thanh thương vừa vung lên thì Nghiệt Sinh đổi chiều nhắm về phân thân ở phía trên.
Thương ý vung đến cực mạnh, bất ngờ thay lần này hắn lại chọn đúng, bản thể trúng đòn làm cho tên Tam Chủ b·ị đ·ánh ngã về sau, các phân thân cũng biến mất.
“Ngươi… làm sao biết?” Tam Chủ b·ị đ·ánh về trừng mắt to nói, y không thể nào tin tưởng rằng bản thân lại bị phát hiện, phải biết đây chính là con bài tủ của y.
Nghiệt Sinh cười nhẹ rồi lại nhắm chặt thương hùng hồn xông lên, phân thân và bản thể giống hệt như nhau, nhưng vẫn sẽ có điểm khác biệt, chính là linh hồn.
Mà Nghiệt Sinh với Tinh Thần Biến, dễ dàng cảm nhận được thứ nào mới là bản thể có linh hồn tồn tại.
Tên Tam Chủ nghiến răng, cả người của y như một cái máy hút, xung quanh thân thể áp suất như thấp hơn những nơi còn lại tạo nên một lực hút cực mạnh.
Y giơ tay lên, ánh mắt ngưng trọng về đòn thương của Nghiệt Sinh.
Nhưng cũng lúc này, từ trên trời một thanh kiếm đâm thẳng xuống dưới.
Nghiệt Sinh nhìn thấy người này liền chợt nhớ ra.
“Trưởng lão canh cổng?”
Nhưng lúc này tên Tam Chủ lại bỗng cúi đầu, mà không chỉ riêng y mà là cả toàn bộ đệ tử Thực Viên tông.
“Bái kiến tông chủ!”
Nghiệt Sinh bất ngờ nhìn lên, đây chính là tông chủ của Thực Viên tông?
Người đứng đầu một trong chín thế lực đỉnh cấp của Hoàng Chiến giới.
Mà quan trọng hơn là người mà hắn vẫn nghĩ y là trưởng lão canh cổng.
Thù Vô Ưu vẫn bay trên trời, nghiêm nghị nhìn về phía dưới rồi cất giọng: “Hai người các ngươi dám vi phạm tông quy.”
Tam Chủ bối rồi liền hỏi: “Tông chủ, đệ tử không hiểu, là tên này dẫn người lên đây kiếm chuyện, với lại tông quy cũng không hề cấm cản hai đệ tử tỷ thí.”
Nghiệt Sinh lúc này bỗng ngã xuống, miệng ho khan ra máu, giống như một người b·ị t·hương sắp c·hết, hắn yếu ớt nói: “Tông chủ, là đệ tử sai, đệ tử không nên vì muốn học hỏi mà tìm Tam Chủ, làm Tam Chủ khó chịu liền phải đánh đệ tử hạ đẳng chính là đệ tử.”
“Nghiệt Sinh, tên khốn nhà ngươi.” Tam Chủ giận dữ.
Nhưng Nghiệt Sinh nào có quan tâm, hắn nói thêm: “Nhưng đệ tử không oán, chỉ cần đánh hay cho cả là g·iết đệ tử khiến Tam Chủ vui lòng thì đệ tử cũng đồng ý.”
Tam Chủ nghe mấy lời này lại càng nóng mặt, biết bao năm tháng để tịnh tâm tu luyện không còn, trong đầu của y lúc này còn hình thành cả tâm ma.
“Ai nói ngươi là đệ tử hạ đẳng.” Thù Vô Ưu cất tiếng.
Câu này làm cho toàn thể sửng sờ.
Cả Nghiệt Sinh cũng không hiểu, hắn gãi đầu rồi hơi ngượng đáp: “Là tông chủ muốn thăng ta lên trung đẳng hay cao đẳng.”
“Ngươi lấy lệnh bài thân phận của ngươi ra.” Thù Vô Ưu nói.
Nghiệt Sinh nghe vậy liền từ nhẫn trữ vật triệu hồi ra lệnh bài.
Hắn đưa lệnh bài qua lại, nhưng rõ ràng cũng không thấy sự khác biệt.
Nhưng những đệ tử ở đây thì hiểu, tên Tam Chủ cũng là quá ngạc nhiên trên mặt.
Thù Vô Ưu lúc này rắn giọng nói lớn: “Nghiệt Sinh chính là Lục Chủ của Thực Viên tông.”
Câu nói như lời khẳng định làm cho toàn thể nhốn nháo, kẻ không tin, người không phục, người thì chấp nhận bởi những gì mà Nghiệt Sinh đã thể hiện.
Lúc này Thù Vô Ưu trên cao mới lại nói tiếp: “Lục Chủ và Tam Chủ đánh nhau vốn là tội nặng, nhưng nghĩ là do chưa hiểu sự tình, tạm thời bỏ qua, tất cả giải tán đi.”
Nghiệt Sinh kéo theo Quách Hữu đi về, miệng cười không nhặt được mồm.
“Ta là Lục Chủ, đã đủ sức để đưa ngươi ra ngoài rồi chứ?”
“Ta cũng thua, nhưng mà hỏi thật ngươi tại sao lại có thể làm Lục Chủ vậy? Ngươi vào tông còn chưa được mấy ngày, chẳng lẽ ngươi là con riêng của tông chủ?”
Quách Hữu cà rỡn hỏi, nhưng quả thật trúng trọng tâm của Nghiệt Sinh, hắn từ khi nào khí vận đỉnh cấp, vừa vào tông đã được tông chủ nhìn trúng rồi thăng lên đệ tử thánh đẳng.
Nghĩ đến, nghĩ lui, hắn cho rằng là Liễu Thị tác động.
Thù Vô Ưu quay về phòng của mình, cả căn phòng được bao trùm trong ánh sáng thất quang.
Lão lúc này lại ngồi xuống bế quan, lần trước Hạo Thiên tông t·ấn c·ông đã khiến trên thân thể của lão lưu lại một tia v·ết t·hương.
“Thái Đồ, ngươi gửi đứa cháu qua đây là muốn phá ta sao?”