Qua ngày hôm sau, Nghiệt Sinh và Quách Hữu đã bước ra ngoài Thực Viên tông.
Xà Linh được hắn bỏ trong một cái túi nhỏ dắt qua lưng kế bên Lục Quang, mấy ngày này nhờ Nghiệt Sinh huấn luyện mà nó cũng không bướng nữa, chỉ cần hắn không ra lệnh thì nó sẽ không ra ngoài.
“Đã lâu rồi, mới được ra ngoài.” Quách Hữu vươn vai nói.
“Đừng quên là công lao của ai?”
“Vâng, thưa Lục Chủ.”
Nghiệt Sinh và Quách Hữu đi đường, nhưng hai người bọn hắn vẫn còn chưa biết đi đâu.
Nhìn trên tay tấm bản đồ mà hắn bỏ tiền ra mua ở Thực Viên tông, Nghiệt Sinh phải cảm thán: “Đại Lục thực sự lớn quá đi.”
“Tất nhiên, nó lớn gấp mười lần Đảo Phương Nam của ngươi đấy.”
Nghiệt Sinh nhìn tấm bản đồ, hắn mua loại đắt nhất, hiển nhiên là dùng thân phận Lục Chủ chèn ép người ta, ở trên tấm bản đồ thể hiện rất rõ ràng địa hình, thế lực.
Bỗng hắn nở ra một nụ cười gian trá.
Quách Hữu cảm thấy bất an liền hỏi: “Ngươi đang có mưu mô gì đây?”
“Chúng ta đi tìm Thánh giáo chơi đi.”
“Quãi, đi tìm Thánh giáo? Ngươi là có xu hướng đi tìm c·hết sao?”
Nghiệt Sinh chỉ tay vào vị trí trên bản đồ rồi nói: “Hiện nay theo lệnh của chín đại đỉnh cấp thế lực, chỉ có những đệ tử dưới trăm tuổi mới được tham chiến, ngươi còn sợ gì?”
“Nhưng cũng không nên tự tin như thế?”
“Ngươi nhìn vào tay ta, chỉ là một tông nhỏ của Thánh giáo thôi.”
Quách Hữu nhìn vào bản đồ rồi lại nhìn qua cái bản mặt nghiêm túc của Nghiệt Sinh thì cũng phải miễn cưỡng gật đầu, y cảm giác mạng sống của mình dường như lại đang bị uy h·iếp.
Mà Quách Hữu cảm thấy không hề sai, lựa chọn này của y sẽ khiến y hình thành ám ảnh mãi trong đời.
Nghiệt Sinh và Quách Hữu mất cả tháng trời mới đến được vị trí mà bọn hắn nhắm tới.
Nhập Thánh tông, một tông môn theo Thánh giáo nằm ở vị trí phía nam Tam cấp khi xưa, và quan trọng hơn nó đã đi theo Hạo Thiên tông tham gia vào việc t·ấn c·ông Thực Viên tông.
Nghiệt Sinh biết được điều này thông qua lời kể của Chu Bất Tiếu, bên cạnh Nhập Thánh tông vẫn còn rất nhiều tông phái Thánh giáo khác đi theo Hạo Thiên tông.
Quách Hữu cũng hiểu trong lòng rằng Nghiệt Sinh chính là muốn ra mặt thay hắn trả thù nên vô cùng cảm động, bản thân cũng quyết sẽ liều theo Nghiệt Sinh đến cùng.
“Chúng ta nếu t·ấn c·ông trực diện vào tông môn thì vẫn được, nhưng sợ rằng mấy tên trưởng lão sẽ ra tay, với lại xông vào tâm địch thì quá nguy…”
Quách Hữu chưa nói hết câu đã thấy Nghiệt Sinh đi lên phía trước.
“Nghiệt Sinh, ngươi…”
Bốn tên gác cổng rất nhanh bị Nghiệt Sinh đánh bại, Nghiệt Sinh không g·iết mà chỉ đánh bọn chúng thương tích nặng nề, tiếp đấy hắn đạp đổ cửa đi rồi dùng máu của bốn tên gác cổng ghi lên trên bảng tông môn: “Nhập Thánh tông, Cẩu ăn cứ*”
Nói xong thì hắn liền kéo Quách Hữu đi về một tòa thành trấn gần nhất.
Tòa thành trấn đặt dưới sự quản lý của Nhập Thánh tông, hiển nhiên rất nhanh bọn chúng sẽ bị tìm thấy.
Nhưng Nghiệt Sinh không sợ, hắn tìm lấy một cửa tiệm cho thuê rồi thay bảng tiệm thành: “Nhập Thánh tông, cẩu ăn cứ*”
Ở hai bên cửa tiệm còn đề một dòng chữ: “Ta chỉ có hai người, cẩu ăn cứ* liệu có một bầy cùng cắn ta.”
Rất nhanh, việc làm của Nghiệt Sinh khiến cho toàn thành chấn động, mà Nhập Thánh tông rất nhanh đã nhận được tin tức.
Tông chủ của Nhập Thánh tông vẫn giữ được một cái đầu lạnh, bọn chúng trước hết vẫn cho người điều tra thân phận của Nghiệt Sinh cùng Quách Hữu.
Xác định là Thực Viên tông, bọn chúng không bất ngờ, từ sau việc đó, Thực Viên tông vẫn luôn tìm những tông môn có can dự kiếm chuyện.
Như một thói quen, tông chủ của Nhập Thánh tông viết ra một bức thư.
Rồi sau đó lại cử đệ tử đến chỗ của Nghiệt Sinh.
Vì tránh nghiệt kiếp, chín đại thế lực đỉnh cấp đã cấm những tu tiên giả trên một trăm tuổi tham gia chiến trận tranh đấu, mọi cuộc chiến lúc này đều diễn ra bởi thế hệ đệ tử.
Còn lý do chính là muốn toàn giới tích trữ sức mạnh đón đầu nghiệt kiếp.
Mà h·ình p·hạt cho những kẻ trái lệnh nếu không có lý do chính đáng là giam cầm hay nặng hơn có thể phế tu vi.
Luật lệ này vô cùng nghiêm ngặt, thậm chí so với những luật lệ khi xưa của Chấp Chưởng đường còn được thực hiện nghiêm hơn.
Chủ yếu nó được sự thống nhất của cả ba đại giáo phái Thánh giáo, Tà giáo, Tịnh giáo.
Tỉ như một trưởng lão của Thánh giáo phạm luật t·ấn c·ông đệ tử khác của Tà giáo, thì Tà giáo liền sẽ ra mặt, trưởng lão đó không thể nào không bị phạt, tương tự với những trường hợp khác.
Nhưng luật thì vẫn sẽ có kẻ hở, ví dụ nếu như Nghiệt Sinh xông vào bên trong Nhập Thánh tông thì hắn bị các trưởng lão khác g·iết rồi mấy tên đó lại bảo là đệ tử trong tông thì sẽ không ai biết.
Vì thế Nghiệt Sinh mới làm như thế này, một là bí mật hai chính là phải rầm rộ.
Một ngày sau, đệ tử của Nhập Thánh tông đã đến, tổng cộng có đến mười tên.
Người trong thành qua lại nhốn nháo, xung quanh không ít thế lực trà trộn tìm hiểu.
Tuy diễn biến không lớn nhưng ít nhất vẫn là tranh đấu của hai tông thuộc hai đại giáo, vẫn có tính thu hút.
Nghiệt Sinh ngồi bên trong cửa tiệm của mình uống lấy chén trà.
Mười đệ tử của Nhập Thánh tông ban đầu vẫn giữ thái độ hòa nhã, tên đứng đầu trong đó gọi là Kiều Bạch.
“Đệ tử của Thực Viên tông hà cớ gì lại đến nơi này phỉ báng chúng ta, các ngươi là không xem ai ra gì?”
Nghiệt Sinh lúc này mới đi ra ngoài, khuôn mặt lạnh lẽo nói: “Ta liền có sở thích chọc chó.”
“Ngươi đừng ức h·iếp người quá đáng.” Kiều Bạch giận dữ nói.
Nghiệt Sinh nhìn đối phương rồi chỉ vào hai dòng chữ trên cửa: “Các ngươi muốn một bầy cắn chúng ta?”
Kiều Bạch bình tĩnh đáp: “Chúng ta sẽ không lấy đông h·iếp ít.”
Nghiệt Sinh mỉm cười, đây chính là chỗ mà hắn thích nhất của Thánh giáo, lúc nào ở nơi đông người cũng tỏ ra nghĩa hiệp.
“Vậy hôm nay ta liền muốn xem cẩu tông sẽ nuôi cẩu như thế nào, vừa hay ta cũng có một cẩu, Quách Hữu lên đi.”
Quách Hữu: ??? Vậy ta chính là cẩu mà ngươi nói.
Quách Hữu cùng Kiều Bạch cứ thế lao vào đánh nhau.
Kiều Bạch là một trong những đệ tử mạnh nhất của Nhập Thánh tông, nhưng rốt cuộc đây chỉ là một tông nhỏ.
Quách Hữu là đệ tử cao cấp của Thực Viên tông nên thực lực cách biệt.
Chỉ mất mấy phút, Quách Hữu đã thắng trận.
Vừa mới đánh xong, Nghiệt Sinh đã ném một miếng bột màu vàng trong y hệt cứ* vào mặt của tên Kiều Bạch đang nằm la liệt.
Điều này khiến cho những đệ tử của Nhập Thánh tông giận đến đỏ mặt bóc khói.
Còn Nghiệt Sinh chỉ ho khan hai cái, thờ ơ chỉ tay vào cái bảng chữ của hắn.
Nuốt cay đắng vào lòng, Nhập Thánh tông rời đi, việc làm của Nghiệt Sinh càng có thêm danh tiếng, rất nhiều người lại hiếu kỳ đến xem, những khách điếm gần đó cũng có dấu hiệu quá tải.
Đến tối, đang dùng bữa thì Quách Hữu mới hỏi: “Chúng ta làm vậy có quá lắm không? E rằng Nhập Thánh tông sẽ làm bừa.”
Nghiệt Sinh bình thản đáp: “Bởi vậy chúng ta mới phải làm rầm rộ lên, ngươi có biết những tông môn Thánh giáo có khuyết điểm lớn nhất là gì không?”
“Là cái gì?”
“Chính là mặt, bọn chúng luôn cố gắng bày ra bộ mặt hoàn hảo nhất, nhiều người chú ý như thế này sẽ lại khiến cho bọn chúng không dám ra tay bừa.”