Đúng như những gì mà Nghiệt Sinh đoán, ba ngày tiếp theo liên tục, Nhập Thánh tông đều cử đệ tử đến đây oai hùng khiêu chiến với Nghiệt Sinh.
Mà người ra sân hiển nhiên chính là Quách Hữu.
Ba ngày liên tục đánh nhau, cho dù là đệ tử ưu tú của Thực Viên tông cũng phải cực nhọc.
Lúc này Quách Hữu đang nằm thở dốc trên chiếc ghế dài, miệng oán trách: “Nghiệt Sinh, ngươi bày trò thì bày đi, nhưng tại sao chỉ có một mình ta ra chịu trận.”
Nghiệt Sinh trên tay là một nắm hạt hướng dương, vừa cắn vừa nói: “Không phải ngươi rất thích thể hiện, đánh nhau trước mặt đông người như vậy thì ngươi sẽ càng được chú ý.”
Quách Hữu thật thà đáp: “Đúng là ngày đầu có chút chú ý, nhưng hôm nay ta thực sự kiệt sức rồi, ngày mai e rằng có thể sẽ thua đấy.”
“Chỉ là có thể thôi mà, ta tin ngươi nhất định có thể thắng.”
Quách Hữu mặc kệ Nghiệt Sinh rồi lăn ra ngủ.
Rất nhanh, ngày hôm sau lại đến.
Giống như đã thành thói quen, người trong thành đều đã tập hợp đứng tấp nập khắp nơi từ mặt đất cho đến những tòa nhà cạnh bên.
Nhưng lần này người đến không chỉ là đệ tử của Nhập Thánh tông.
“Nghiệt Sinh, bước ra đi, chúng ta có khách quý.” Quách Hữu nghiêm trọng nói.
Nghiệt Sinh nghe vậy cũng không ở trong nhâm nhi tách trà nữa, hắn bước ra ngoài, nhìn thấy người trước mặt, hắn không khỏi giương lên ý cười.
“Nhập Thánh tông không người, nay liền dựa dẫm vào kẻ khác sao?” Hắn buông lời khiêu khích.
“Nghiệt Sinh, ngươi đừng quá đáng, đường đường đỉnh cấp thế lực lại đến ăn h·iếp tông môn chúng ta, nếu vậy thì chúng ta mời đến đỉnh cấp thế lực cũng là lẻ phải.” Kiều Bạch cứng rắn đáp lại.
Người đứng kế bên của gã lúc này cũng lên tiếng: “Thực Viên tông không tìm Hạo Thiên tông chúng ta trả thù, sao lại đi tìm Nhập Thánh tông nhỏ nhoi.”
“Ngươi là Hạo Thiên tông?” Nghiệt Sinh hướng đối phương hỏi.
“Đúng.”
“Tông môn của Thánh giáo?”
“Đúng.”
“Đường đường chính chính vang danh thiên hạ.”
“Đúng.”
“Cẩu tông.”
“Đú… không phải, ngươi.”
Đối phương giận dữ thì mới phát hiện Nghiệt Sinh lúc này đã đứng trước mặt của gã, cả hai cách nhau chỉ một mét, tốc độ này khiến cho gã phải giật mình mà quên đi sự tức giận.
“Danh xưng đi?” Nghiệt Sinh nói.
“Lâm Xuân, Hạo Thiên tông.”
Đối phương vừa hét lớn thì ở bên ngoài đã “ồ” lên, nhiều người nhận ra cái tên này.
“Lâm Xuân, một trong những đệ tử mạnh nhất của Hạo Thiên tông.”
“Nghe nói y năm ba mươi tuổi đã một mình địch hai con Tứ cấp yêu thú.”
Những lời bàn tán chưa dứt thì lúc này Nghiệt Sinh đã hành động.
Hắn bước đến gần trước mặt của Lâm Xuân cho đến khi cả hai cách nhau khoảng ba gang tay thì mới dừng lại.
“Sư huynh…” Đồng môn đi theo Lâm Xuân lo lắng.
Mà Lâm Xuân cực kỳ bình tĩnh nói: “Mặc ta, ta muốn xem Thực Viên tông bại dưới chúng ta có thể xuất ra bản lĩnh gì?”
“Ngươi khinh thường ta?”
“Đúng, ta khinh thường cả Tà giáo của ngươi.”
“Vậy ngươi có thể nhường ta đánh trước?”
“Haha, ta biết ngay Tà giáo liền phế vật như vậy, được được, ngươi cứ đánh trước.”
“Vậy đợi chút ta chuẩn bị pháp khí.” Nghiệt Sinh vừa nói vừa đưa tay phải lên rồi nhìn vào nhẫn trữ vật.
Mà cái tên Lâm Xuân cũng rất cực kỳ quân tử, tuyệt đối đợi Nghiệt Sinh làm trò.
“Bừng.”
Chỉ một khoảnh khắc, Lâm Xuân ngã xuống đất trước sự khó hiểu của tất cả những người chứng kiến.
“Cái quái gì thế?”
“Tên đó vừa làm gì? Ta chỉ thấy một tia sáng từ chán của hắn đi ra.”
Mà Nghiệt Sinh thì cũng có chút bất ngờ, hắn đá vào Lâm Xuân mấy cái thấy không động tĩnh liền nheo mắt quan sát.
Lúc này hắn mới nhận ra cả người của Lâm Xuân lạnh ngắt, khí tức không còn.
Mấy tên đồng môn Hạo Thiên tông của Lâm Xuân nhìn thấy cảnh này cũng một mặt giận dữ.
“Sư huynh…” Cả hai tên đi theo hét lên rồi xuất kiếm lao vào chỗ của Nghiệt Sinh.
“Chó đánh theo bầy.” Nghiệt Sinh quát lớn rồi liền lùi lại.
Hai tên kia cùng cầm kiếm xông lên thì trên người của hắn xuất hiện hung thú.
“Dạ Thú thức, gầm.” Tiếng gầm dũng mãnh của hung thú đẩy cả hai về sau.
Nghiệt Sinh hòa hoãn nói: “Thánh giáo từ lúc nào ỷ đông h·iếp yếu, các ngươi không tôn trọng Thực Viên tông cũng phải tôn trọng những người đang xem chứ, rõ là ta cũng vô tội, ta làm gì biết Hạo Thiên tông còn yếu hơn cả Nhập Thánh tông, một chiêu mới dùng ba phần đã liền c·hết.”
Hai tên đệ tử Hạo Thiên tông nghe Nghiệt Sinh luyên thuyên cũng cảm thấy có phần đúng, sư huynh của bọn chúng c·hết quá không rõ ràng, cả hai đưa mắt nhìn nhau giao tiếp rồi cắn răng mang xác của Lâm Xuân đi.
Nghiệt Sinh thở ra một hơi trong lòng rồi liền quay về cửa tiệm, Quách Hữu cũng nhanh chân đi theo.
Rất nhanh toàn thành chấn động, Lâm Xuân đệ tử của Hạo Thiên tông liền một chiêu của đệ tử Thực Viên tông cũng không chịu được.
Tin đồn ngày càng đi xa với rất nhiều dị bản.
Mọi câu chuyện đều thế, chỉ cần là truyền miệng thì nhất định sẽ ra tin đồn thất thiệt, một trong những dị bản nổi tiếng như là:
“Lâm Xuân yêu thầm Nghiệt Sinh, cắn răng c·hết t·ại c·hỗ để không đối đầu trực diện.”
“Lâm Xuân và Nghiệt Sinh là anh em cùng cha khác bố, Lâm Xuân vì muốn người em sống nên liền t·ự v·ẫn.”
Dẫu không biết lời đồn là như thế nào, cuối cùng bên bị thiệt hại vẫn là Hạo Thiên tông, mà chuyện của Nghiệt Sinh dựng tiệm thách thức càng ngày càng nổi ra cả Hoàng Chiến giới.
Vừa vào bên trong, Quách Hữu đã hỏi đến: “Ngươi khi nãy dùng công pháp gì vậy? Ta còn chưa quan sát kịp thì tên Lâm Xuân đó đ·ã c·hết.”
Nghiệt Sinh lúc này không đáp, trong lòng hắn cũng có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn dùng Tinh Thần Biến t·ấn c·ông người khác, không ngờ liền khiến đối phương c·hết ngắt, hắn lúc đầu chỉ dự tính khiến đối phương ngất rồi bày trò khiêu khích, bây giờ g·iết c·hết đối phương e rằng Hạo Thiên tông sẽ phát lên lửa giận.
“Mấy ngày nay vẫn chưa lấy được năng lượng cảm xúc cho Gốc Nhân?” Nghiệt Sinh cầm rễ Gốc Nhân của hắn lên rồi nói.
“Làm sao lấy được? Đối phương nhiều đồng bọn như vậy thì làm sao để yên cho ngươi lấy.”
Nghiệt Sinh lại bơ đẹp Quách Hữu, trong đầu nảy ra một chút toan tính.
Mấy ngày tiếp theo, Nhập Thánh tông và Hạo Thiên tông lại tạm thời im lặng.
Ở Hạo Thiên tông, một tên già trọc đầu đang ngồi nhìn lấy một khối cầu màu xanh lơ lửng ở trên trời, bên trong khối cầu có hàng ngàn thanh tre xếp thành một hình cầu trong tâm.
Lúc này một người quen thuộc đi đến, y chấp tay trước mặt của lão: “Tông chủ, đệ tử muốn đích thân xử lý tên Nghiệt Sinh đó.”
“Hắn là kẻ thù của ngươi?”
“Đúng vậy thưa tông chủ.”
“Đúng là g·iết gà dùng dao mổ trâu, nhưng nếu đã là chấp niệm của ngươi thì ngươi cứ giải quyết đi.”
“Cảm tạ tông chủ.” Đối phương khấu đầu rồi mới rời đi.
Bỗng lúc này lại một người quen xuất hiện, không phải ai xa lạ mà chính là Trữ Dục.
“Sư huynh, Nghiệt Sinh đó là đệ tử của ta.”
Trước Trữ Dục, lão già vẫn bình thản đáp: “Đệ tử của ngươi chứ không phải đệ tử của Hạo Thiên tông.”
Bỗng Trữ Dục đưa tầm mắt nhìn về khối cầu phía trên rồi lạnh giọng nói: “Thánh giáo vẫn muốn chống lại nghiệt kiếp sao?”
“Đệ còn phải hỏi, Thánh giáo tồn tại chính là vì sinh linh Hoàng Chiến giới để đón chặn nghiệt kiếp.”
“Nhưng ta chưa thấy nghiệt kiếp đến mà Thánh giáo đã trở thành một cái nghiệt.” Trữ Dục nói xong thì quay người biến mất.
Lão tông chủ nghe thấy lời đó của Trữ Dục liền động một chút chân mày, nhưng khoảnh khắc đó cũng chỉ là thoáng qua.