“Hạo Thiên tông tới, Hạo Thiên tông tới…”
Những đệ tử của Hạo Thiên tông vẫn còn cách tòa thành mấy tiếng đường đi thì bên trong tòa thành mọi thông tin đều đã được lan truyền.
Lúc này bên trong La Hi thành, số lượng người đã vô cùng chật chội, tất cả đều chỉ để hóng chuyện giữa Thực Viên tông và Hạo Thiên tông.
Nghiệt Sinh đang trong phòng cho Xà Linh ăn linh hồn mà hắn lấy được khi dùng tiền mua những xác c·hết mới.
“Nghiệt Sinh, Hạo Thiên tông lại đến, lần này nghe nói còn là một đại nhân vật.” Quách Hữu không nói năng gì mà đạp cửa xông vào, y cũng đã biết sự tồn tại của Xà Linh.
“Đại nhân vật, là người nào?”
“Bùi Lăng, ngươi có biết không.”
Nghiệt Sinh lúc này giật mình, đưa mắt nhìn về Quách Hữu.
Với ánh mắt ấy, Quách Hữu đoán rằng Nghiệt Sinh cũng biết nên mới nói: “Đây là nhân vật đệ tử mạnh thứ hai của Hạo Thiên tông, thiên tư siêu việt, tính tình ẩn nhẫn, chỉ là mới gần đây phải cạnh tranh gì đó trong tông thì mới lộ ra bản lĩnh thực sự.”
Nghiệt Sinh thở dài nói: “Tính tình ẩn nhẫn thì đúng là y rồi!”
Nói xong hắn dặn dò Xà Linh ngoan ngoãn trong phòng rồi mới cùng Quách Hữu bước ra đến bên ngoài.
“Nhìn mặt ngươi chắc chắn biết y, nếu vậy tin đồn y đến từ Đảo Phương Nam chẳng lẽ cũng là sự thật?” Quách Hữu vừa đi bên cạnh của Nghiệt Sinh rồi nói.
Nghiệt Sinh không đáp mà chỉ gật đầu, hắn có chút hoài niệm về quá khứ, lần cuối cùng mà hắn gặp Bùi Lăng chính là ở Song Vương bí cảnh của hơn hai mươi năm về trước, khoảnh khắc ba lần bại trận trước y cũng hiện lên trong đầu Nghiệt Sinh.
“Đảo Phương Nam dạo này toàn khủng bố vậy, ta nghe nói ở Vô Diện tông cũng có một tên Lâm Phàm, đừng nói ngươi cũng quen biết y nha.”
“Tên đó ta càng biết.”
Quách Hữu nghe thế càng tò mò, rồi hỏi đến hỏi lui đủ thứ chuyện, mà Nghiệt Sinh cũng nhác trả lời, hắn bước ra bên ngoài cửa rồi ngồi ở đấy, trong lòng có chút chờ mong người sư huynh cũ này, chiến ý cũng đang nhàn nhạt tỏa ra trên người của hắn.
Bùi Lăng chưa đến thì người của La Hi thành đã chen chút đông hết hai bên.
Thậm chí còn đã xuất hiện nhiều hình thức kiếm tiền.
“Mại dô, mại dô, đặt cược đi, Phạm Nghiệt Sinh chiến Bùi Lăng, tỷ lệ cược chín một, mọi người nhanh nếu không liền sẽ chốt.”
Quách Hữu không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt của cái nhóm cá cược này, y hỏi: “Tỷ lệ chín một là sao?”
Một tên khác bên cạnh trả lời: “Đương nhiên là Bùi Lăng là kèo trên.”
Quách Hữu giận dữ: “Sư huynh đệ của ta lại kèo dưới, ta không phục, đặt cho ta Nghiệt Sinh chiến thắng trận này.”
“Đúng là tình huynh đệ sâu nặng, xin hỏi Quách Hữu huynh đặt bao nhiêu?” Tên chủ quầy cá cược nói.
Tới lúc này, Quách Hữu lại trở nên ấp úng, y nhìn lại chỗ của Nghiệt Sinh, thấy hắn không chú ý liền móc ra năm linh thạch đưa cho chủ quầy.
Những người bên cạnh liền cùng bày ra bộ mặt khinh bỉ, tình huynh đệ này liền chỉ đáng năm linh thạch?
Quách Hữu đặt xong thì quay về chỗ của Nghiệt Sinh rồi tức giận nói: “Bọn chúng thật khinh người quá đáng, liền đặt ngươi thua tên kia tận chín lần.”
“Không phải ngươi cũng chỉ đặt có năm linh thạch.”
Quách Hữu nghe vậy phải nuốt nước miếng ực ực rồi chạy ra lại chỗ chủ quầy.
Hai phút sau, y quay lại rồi nói: “Ta đã đặt tận năm ngàn linh thạch cho người anh em của mình.”
Nghiệt Sinh thờ ơ không quan tâm.
Quách Hữu tưởng hắn bị giận liền đưa một tờ giấy đặt cược cho Nghiệt Sinh.
“Được rồi, người đã đến.” Nghiệt Sinh nhỏ nhẹ nói.
Lúc này đám đông phía bên trái dần dạt sang hai bên, người của Nhập Thánh tông đi ra tản đám đông, mà phía sau đang đi chính là Hạo Thiên tông, lần này có đến năm người.
Nhìn thấy Bùi Lăng ở trong, Nghiệt Sinh chiến ý bừng lên dữ dội, hắn nhớ lại sự thất bại ba lần trước đây dưới lưỡi đao của y.
“Đấy chính là Bùi Lăng, đệ tử mạnh thứ hai thế hệ này của Hạo Thiên tông.”
“Thật soái đi.”
“Nghe nói y đến từ Đảo Phương Nam, không biết có phải là thật không?”
“Nhảm nhí, mấy cái đảo hoang đó làm sao có thể xuất ra thiên tài như này.”
Bùi Lăng rất nhanh đi đến đứng trước mặt của Nghiệt Sinh, y nhìn lấy Nghiệt Sinh một chút, trong tia mắt lóe lên quang mang rồi lại rất nhanh tản đi.
“Sư đệ, lâu rồi không gặp? Đệ thật có nhiều thứ khiến ta bất ngờ.” Bùi Lăng cười tươi nói.
“Sư huynh, huynh vẫn vậy, luôn luôn khiến cho ta cảm thấy áp lực.”
Cuộc nói chuyện của hai người càng làm cho đám đông xôn xao.
“Cái gì? Hai người họ là sư huynh đệ, rốt cuộc là như thế nào?”
“Đây quả thật là tin lớn.”
Bùi Lăng lúc này thu lại nụ cười, giọng có chút lạnh lẽo nói: “Sư đệ! Lần trước đệ đã g·iết đồng môn của ta.”
Nghiệt Sinh cảm nhận được thanh âm của Bùi Lăng đối với mình không còn chút tình cảm nào thì mới nói: “Sư huynh, lần trước đệ thật sự không cố tình.”
“Không biết đệ có cố tình hay không? Ta hôm nay đến đây là để dạy cho đệ biết thế nào là uy danh của Hạo Thiên tông.” Bùi Lăng nói xong thì triệu hồi ra thanh Cửu Long Thiên Tử kiếm, thanh kiếm mà y lấy được trong Song Vương Bí cảnh.
Nghiệt Sinh cũng triệu hồi ra Long Dương Ma thương, đám đông không ai nói ai nhưng đều biết tự lùi lại để ra một chiến trường rộng cho cả hai.
Những đệ tử khác của Hạo Thiên tông, Nhập Thánh tông và Quách Hữu cũng đi theo đám đông.
Thanh thương vừa xuất hiện đã làm Cửu Long Thiên Tử kiếm run lên một điểm nhẹ, cảm nhận được điều này, Bùi Lăng không khống chế được sát khí hướng về Nghiệt Sinh.
Cảm nhận được sát khí, Nghiệt Sinh thở dài trong lòng: “Xem ra tình cảm sư huynh đệ đã không còn.”
“Nhưng mà tại sao sư huynh lại không còn dùng đao?” Nghiệt Sinh nghi ngờ hỏi.
“Chỉ cần trong tay ta, đao hay kiếm không có khác biệt.” Câu nói thể hiện duy nhất mà Bùi Lăng nói ra.
Câu nói này khiến cho Nghiệt Sinh khó chịu, hắn không cho rằng Bùi Lăng thể hiện, cao ngạo mà là đang che giấu chính mình.
Nhưng Bùi Lăng không cho phép hắn nghĩ nhiều.
Trên thanh kiếm của Bùi Lăng, tiếng long ngâm đã phát ra, trên đó đang có một con rồng vàng đang bay lượn.
Nghiệt Sinh lùi lại một bước chân trái, thanh thương của hắn cũng đã tập hợp đủ thương ý.
“Sư đệ, ngươi lên trước hay vẫn là ta.” Bùi Lăng nghiêm túc nói.
Nghiệt Sinh trầm ngâm một chút rồi mới đáp: “Sư huynh, ngươi khác rồi.”
Nghe thấy câu đó, Bùi Lăng không nói năng gì mà xông lên.
Cửu Long Thiên Tử kiếm vung từ trên cao xuống, tốc độ cực nhanh.
Nghiệt Sinh đưa Long Ma Dương thương ra đỡ.
Kiếm ý và thương ý chạm vào nhau tạo nên một cơn bạo chấn đẩy toàn bộ đám đông về sau, mặt đất dưới chân hai người đã nứt vỡ, những mái ngói cũng bay tứ tung trên trời.
Chỉ một đòn, gần như hiện trạng nơi này bị phá hủy.
Ngay lúc này, toàn bộ Hoàng Chiến giới sắp có đại biến mà không có lấy một thế lực hay đại lão nào phát hiện, sự kiện lần này sẽ có quy mô tương đương với sự kiện “Tường sập” lần trước.
Quay trở lại mấy chục năm trước, khi mà Song Vương bí cảnh mở ra.
Chỉ trong mấy tháng sau xảy ra một sự kiện, lần lượt ở Đảo Phương Đông, Đảo Phương Bắc, Đại Lục xuất hiện liên tục những bí cảnh khác.
Chỉ riêng Đảo Phương Tây là không xuất hiện sự việc này, mà nói chính xác hơn là không ai biết, bởi ở Đảo Phương Tây đã trở thành cấm địa từ lâu không có lấy người sinh sống.