Người đàn ông đang trước mặt của Phạm Nghiệt Sinh mang thư thái vô cùng thân thiện, nét mặt ôn hòa, nếp nhăn cũng không nhiều lắm, mái tóc cột về sau.
Nhưng mặc cho vẻ ngoài thiện lành đấy, Phạm Nghiệt Sinh vẫn cảm giác ngợp thở, đến mức mồ hôi đã ướt hết lưng của hắn, giống như một con kiến đang ngẩng đầu nhìn một con hổ trước mặt.
Ái Chi lập tức tiến lên ôm người đàn ông này.
“Cha à, con có nhiều chuyện kể cho người lắm.”
“Thiếu Chiến đâu? Không phải nó luôn kè kè theo con sao?”
“Huynh ấy… huynh ấy c·hết rồi.”
Câu nói này khiến cho lông mày của tông chủ Nhất Nam tông dựng lên một chút, giọng điệu của y liền có chút nghiêm trọng: “Đi vào rồi từ từ nói.”
Ái Chi cũng vẫy tay ý chỉ Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu cùng đi theo.
Đi vào bên trong mới cảm thấy nơi này khá bình dị, theo ý nghĩ của Phạm Nghiệt Sinh thì phòng của tông chủ phải hào nhoáng lắm nhưng mà nơi này chỉ toàn những đồ vật dụng thông thường mà không có thêm bất cứ vật trang trí cầu kỳ nào.
Hắn và Tiểu Tiểu ngồi xuống ghế, chỉ có mỗi Ái Chi là khóc lóc rồi kể mọi chuyện về c·ái c·hết của Thiếu Chiến như thế nào.
Nàng cũng đề cao việc Phạm Nghiệt Sinh là người đã cứu nàng.
Ái La Phát chính là tên của tông chủ Nhất Nam tông, nghe con gái của mình kể ra mọi chuyện xong, y dùng truyền âm: “Nhất Nguyên trưởng lão mau đến đây.”
Một lát sau, một người đàn ông chỉ mới tầm ba mươi bước vào, mái tóc của y xõa ra hai bên dài đến nửa lưng, khuôn mặt tuấn tú điềm đạm.
“Không biết tông chủ triệu Nhất Nguyên đến đây để làm gì?” Y cúi người ba mươi độ rồi nói.
“Lần trước thông tin về Diệp Mộc thảo là do ngươi lấy được từ Thượng Hoài tông?”
“Đúng vậy, thưa tông chủ.”
“Vậy ngươi giải thích sao về việc Thiếu Chiến lại bị Ký Thực thảo g·iết c·hết.” Ái La Phát hét lên, khí thế tạo nên một cơn gió trong phòng, Phạm Nghiệt Sinh xanh hết mặt mày, hóa ra đây mới thật sự là tiên nhân, chỉ hét lên liền có thể tạo cuồng phong.
Nhất Nguyên trưởng lão vẫn bình tĩnh: “Nhất Nguyên chỉ là muốn thu thập tình báo cho tông môn.”
Ái La Phát và Nhất Nguyên đối mắt với nhau, một bên giận dữ, một bên điềm tĩnh.
“Được, được, lui xuống đi.” Ái La Phát bình tĩnh lại rồi nói.
Tiếp theo y nhìn về chỗ của Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu rồi nói: “Con muốn đưa hai người này vào Nhất Nam tông chúng ta?”
“Dạ thưa cha, con muốn đền đáp ơn cứu mạng.”
“Được rồi.” Dứt lời Ái La Phát lấy ra một hòn đá trong suốt.
Nghiệt Sinh biết viên đá này, nó có khả năng kiểm nghiệm nguyên tố trong người, nhưng hắn cũng đã biết kết quả trước.
“Ta không có nguyên tố.” Nghiệt Sinh nói xong rồi đẩy Tiểu Tiểu về phía trước: “Em thử đi.”
Tiểu Tiểu nghe lời liền tiến lên, tay đặt vào hòn đá trong suốt đấy, chỉ một giây sau, viên đá phát ra một màu tối kì lạ, ánh sáng xung quanh mấy phân của hòn đá đều biến mất.
“Bóng tối nguyên tố!” Ái Chi hét lên, tay che miệng ngạc nhiên.
Phạm Nghiệt Sinh cũng ngạc nhiên không kém, hắn cũng mừng thầm cho Tiểu Tiểu, tuy không hiểu lắm bóng tối nguyên tố là sao nhưng chắc chắn nó sẽ có giá trị hơn năm nguyên tố thông thường.
Tiểu Tiểu rút tay rồi lại quay về chỗ của Phạm Nghiệt Sinh.
“Cha à, sao con lại trông thấy người không vui, tiểu cô nương này là nguyên tố bóng tối, một trong những nguyên tố đặc thù hiếm gặp nhất mà.”
“Đáng tiếc, đẳng cấp lại quá kém, cuối cùng cũng không phát huy được bao nhiêu, với lại tông môn chúng ta cũng không có tài nguyên để tu luyện cho nguyên tố này.” Ái La Phát lắc đầu rồi trả lời.
Ái Chi thấy thế không nói gì thêm, nàng quay đầu về chỗ của Nghiệt Sinh rồi nói: “Này hay là ngươi cứ thử xem, cũng đâu mất mát gì.”
Phạm Nghiệt Sinh gật đầu rồi đặt tay vào hòn đá, cứ tưởng không có gì xảy ra thì hòn đá lại phát ra một màu xanh lục với sinh lực tràn đầy.
“Lại là một nguyên tố đặc thù.” Ái Chi lần nữa che mặt ngạc nhiên.
“Đáng tiếc vẫn như cũ đẳng cấp quá kém.”
Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu nhờ có nguyên tố đặc thù nên được sắp xếp trở thành đệ tử cấp thấp.
Ở Nhất Nam tông, đệ tử có thể phân chia thành cấp thấp, cấp trung, cấp cao.
Đệ tử cấp thấp mỗi người đều được cấp cho một gian nhà lá, để duy trì tài nguyên tu luyện thì đều phải thực hiện nhiệm vụ để có linh thạch.
Phạm Nghiệt Sinh nhờ Ái Chi nên đã có gian nhà cạnh bên với Tiểu Tiểu.
Bên trong căn nhà lá chỉ có một cái giường làm bằng nhiều khúc cây nhỏ tạo thành, một cái bàn và hai cái ghế, phía ngoài sẽ có một lu nước lớn.
Việc tắm giặt, ăn uống hay những thứ sinh hoạt cần thiết khác đều sẽ có khu riêng và hiển nhiên là tập thể do số lượng đệ tử quá lớn.
Cạnh gian nhà của Phạm Nghiệt Sinh là cũng là một người chạc tuổi hắn, theo cảm nhận ban đầu thì y có hơi tăng động.
“Nè, nè, ngươi tại sao lại có thể vô được đây khi mà khảo hạch đệ tử đã kết thúc từ lâu?”
Phạm Nghiệt Sinh đang tính nói chuyện thì y lại chặn họng: “Chắc chắn là có ô dù, hay là ngươi bỏ tiền mua chuộc ai hả?
“Ta…”
“Mà nè, người con gái đi bên cạnh ngươi là ai vậy? Lần đầu nhìn xa thấy không đẹp lắm nhưng càng ngắm lại càng thấy xinh.”
“Con mẹ nó nhà ngươi!” Phạm Nghiệt Sinh vung chân đạp đối phương ra khỏi nhà.
Tiến Đô chính là tên của y.
“Ngươi làm quái gì vậy! Ta chỉ muốn kết giao thôi mà.”
“Còn nói nữa tao sẽ khô máu với mày.” Nghiệt Sinh quát lên sau đó đi vào phòng đóng cửa.
Tiểu Tiểu cạnh bên nghe thấy tiếng quát của Phạm Nghiệt Sinh liền chạy qua, nàng giận dữ liếc Tiến Đô một cái rồi chạy vào theo.
Tiến Đô ôm bụng mặt hầm hầm quay về gian phòng của mình.
Đến sáng ngày hôm sau, một vị sư huynh tìm đến đưa cho Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu lệnh bài thân phận cùng mỗi người hai viên linh thạch.
“Các ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không khi dùng hết hai viên linh thạch kia sẽ không còn gì đâu.”
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở.” Phạm Nghiệt Sinh cúi đầu nói.
Lát sau Tiến Đô lại tìm đến.
“Hai người các ngươi cảnh giới chưa vững, kinh nghiệm cũng chưa có, nếu như chịu gọi ta một tiếng đại ca thì ta sẽ xem xét hướng dẫn các ngươi.”
“Được nhưng có một điều kiện.” Nghiệt Sinh nói.
“Điều kiện gì?”
“Ngươi bớt nói lại giúp ta.”
Thế là sáng hôm sau, Phạm Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu đi cùng Tiến Đô tìm nhiệm vụ.
Nghiệt Sinh và Tiến Đô thì chọn nhiệm vụ bê vác nước cho các bậc trưởng lão, còn Tiểu Tiểu thì chọn nhiệm vụ bón phân cho linh thảo.
Bê nước mỗi lần đều phải gánh hai xô lớn, và khi nào đủ một ngàn xô thì mới được một viên linh thạch, phải biết nguồn nước được lấy từ dưới chân núi.
Tiểu Tiểu thì cũng không khá hơn là bao nhiêu, nàng phải bón cho hơn mười mẫu linh thảo thì mới được một viên linh thạch, nói là mẫu linh thảo nhưng thật ra chỉ là trồng đại trà mấy loại dược liệu rẻ tiền.
Đến tối, Nghiệt Sinh nằm thở hồng hộc trong phòng, thân thể của hắn đau nhức đủ mọi chỗ.
Tiến Đô cũng đang ngồi trên bàn uống trà, tình trạng trong còn thảm hơn Nghiệt Sinh.
“Ngươi tại sao lại có thể khỏe đến vậy? Số lượng của ngươi phải gấp hai lần của ta.”
“Hừ, chuyện nhỏ.”
Cả ngày hôm nay Nghiệt Sinh vác được hơn năm mươi gánh nước, theo tiến độ này thì hơn nửa tháng hắn sẽ có được một viên linh thạch.
“Ngày mai là giữa tháng, chúng ta sẽ có một buổi học.”
Nghe vậy, Phạm Nghiệt Sinh mới bật ngửa lên.
“Buổi học?”