Lúc này, Nghiệt Sinh được triệu hồi đến một hoang mạc chỉ toàn cát và đá, khung cảnh chỉ toàn một màu vàng cam, ngay cả một rợn gió cũng không hề có.
Nhưng hắn không có tâm trạng để quan tâm điều đó, bởi trước mặt hắn lúc này không chỉ có mỗi Bùi Lăng mà còn có cả Lâm Phàm, kẻ thù lớn nhất hiện tại của đời hắn.
“Nghiệt Sinh, tên khốn nhà mày dám diệt sát cả nhà tao.” Lâm Phàm ngấu nghiến nói.
Nghiệt Sinh lúc này mới khiêu khích: “Ồ! Hóa ra ngươi vẫn quay về à! Ta chỉ là giúp ngươi cắt đứt hồng trần chút thôi mà, nếu ngươi muốn gặp lại gia đình thì để ta chấm dứt luôn mạng sống của ngươi luôn được không?”
Bùi Lăng không lên tiếng, gã thừa biết mối quan hệ không mấy tốt đẹp của Lâm Phàm là Nghiệt Sinh.
Nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của mình, gã đi đến chỗ của Lâm Phàm rồi nói: “Có muốn hợp tác! Ta và ngươi cùng g·iết hắn, còn đế vị thì liền lại lần nữa tranh đoạt một phen.”
Nghiệt Sinh nghiến răng một chút, đánh một hắn còn tự tin chứ hai tên này hợp tác thì hắn chỉ có mỗi đường thoát ra khỏi nơi này.
“Hai ngươi cứ hợp tác, dù gì c·hết ở đây cũng bị truyền tống ra ngoài, mà ta chắc chắn sẽ kéo theo một tên, là ngươi Lâm Phàm.” Nghiệt Sinh dõng dạc nói, hắn cốt nói sẽ kéo theo Lâm Phàm chính là muốn hai tên xích mích không thể hợp tác, nhưng tính cách Lâm Phàm đã không thể nào để cho hắn đoán nữa.
“Được, ta thử xem ngươi có kéo được thêm ta không?” Lâm Phàm cười khà khà rồi nói.
Bùi Lăng và Lâm Phàm cùng bước lên, cả hai đồng loạt tỏa khí tức, một tên tử lâu ma, một tên cửu long tử.
Nghiệt Sinh trước đánh hai lại có chút chờ mong, chiến ý từ người của hắn vô hình phát ra dữ dội.
Nhưng cũng đúng lúc này, một bóng cao vạn trượng xuất hiện, nó to lớn và tỏa khí tức cực kỳ đáng sợ và cổ lão, một khí tức mà Nghiệt Sinh hay bất cứ ai cũng chưa từng gặp phải.
Khổng lồ là thế nhưng cái bóng đó lại tạo cảm giác xa xăm không thể đến gần, giống như một chiếc cầu vòng không thể nào tìm thấy chân.
Giọng nói của cái bóng khổng lồ tương tự giọng nói của bầu trời lúc trước, mà cái bóng có thể được cả Hoàng Chiến giới quan sát thông qua bức gương đang phủ kín bầu trời.
“Ta là phần thức thần bảo hộ nơi này, cửa ải đầu tiên rất đơn giản, tranh đoạt ba mảnh vỡ vương vị, hình thức theo tiểu đội cùng giành được đế vị và vương vị trong thử thách lần trước, vương không thể phản đế mà phải thuận theo, đế cũng không được g·iết vương nếu không sẽ bị áp chế một phần sức mạnh, tổ đội chiến thắng thì vương sẽ thành đế và được tham gia cửa ải tiếp theo, còn đế sẽ được nhận phần thưởng gia tăng sức mạnh lên nhiều phần.”
Nghiệt Sinh và tất cả ở đây đều nhanh chóng hiểu, hắn và Bùi Lăng, Lâm Phàm sẽ cùng một tiểu đội, tương tự những người khác.
Ví dụ những người cùng tham gia Song Vương chi cảnh ở Đảo Phương Đông sẽ cùng tổ đội, và vương sẽ phải nghe lời đế.
Nghiệt Sinh nhìn về Lâm Phàm và Bùi Lăng mà giương ý cười, đúng lúc lời của bóng dứt thì hắn cảm nhận được liên kết của bản thân và hai người bọn chúng.
“Thế nào, hai tiểu vương phản nghịch đòi g·iết vua.” Nghiệt Sinh cười vang nói, đồng loạt hắn sử dụng mối liên kết làm cho Lâm Phàm và Bùi Lăng đều phải quỳ xuống.
“Thằn…” Lâm Phàm muốn chửi nhưng lời chưa ra đã bị nghẹn lại.
Cả Bùi Lăng cũng là tương tự.
Cả hai lúc này chỉ có thể bày ra bộ mặt giận dữ như muốn ăn thịt lấy Nghiệt Sinh.
Nhưng đời còn khổ hơn, Nghiệt Sinh bỗng nói: “Cười lên cho trẫm.”
Lâm Phàm và Bùi Lăng dưới sự điều khiển của Nghiệt Sinh, mặt từ giận dữ nhưng như bị một đôi tay nào đó kéo vạch miệng ra hé răng như đang cười.
Nhìn thấy cảnh này, Nghiệt Sinh không thể nào bịnh mồm mà cười phá lên: “Haha, hai con chó của ta đúng là quá ngoan đi.”
Thanh âm của cái bóng lại tiếp tục.
Mà Nghiệt Sinh thì đã xem Bùi Lăng như cái ghế ngồi, còn Lâm Phàm thì là đồ gác chân tiện lợi, chân trái gác lên đầu, chân phải kê vào mặt.
“Bắt…” Thanh âm cái bóng vừa nói thì dừng lại.
Ở bên ngoài, có một lão tông chủ đang cực kỳ giận dữ, phải nói giận đến đỏ mặt tía tai, y là tông chủ của Thái Bạch tông.
Trong chín đại thế lực đứng đầu Hoàng Chiến giới tại Đại Lục, thì chỉ có hai tông là không có người xuất hiện trong bí cảnh, một chính là Thái Bạch tông Thánh giáo, hai chính là Đồ Chu tông của Tịnh giáo.
Điều này khiến cho lão tông chủ Thái Bạch tông giận đến điên người.
Một tên trưởng lão thấy vậy đến khuyên can: “Ít nhất vẫn có Đồ Chu tông có hoàn cảnh tương tự chúng ta.”
Nhưng cũng đúng lúc này, ở Đồ Chu tông xuất hiện một đại sự kiện, một luồng sáng từ chiếc gương chiếu xuống Đồ Chu tông.
Thanh âm từ cái bóng phát ra cả Hoàng Chiến giới, thậm chí thanh âm còn có chút ngạc nhiên: “Ngộ đạo xưng vương, cho dù đặt ở thời đại của chúng ta cũng có thể xem như một phương thiên tài.”
Ở Đồ Chu tông, một nữ nhân đang ngồi xếp bằng, mắt vẫn nhắm chặt thiền tịnh, nhan sắc của nàng diện tái phù dung, như một đóa hoa sen không nhiễm chút nào bụi trần.
Những đệ tử hộ vệ cùng rất nhiều trưởng lão của Đồ Chu tông rất nhanh xuất hiện cạnh nàng.
“Đàm Dung, con đã vượt qua sư phụ rồi.” Một vị trưởng lão lên tiếng.
Ánh sáng từ bầu trời vẫn chiếu rọi nhưng Đàm Dung vẫn như vậy đứng hình không phản ứng, mắt của nàng vẫn nhắm chặt như chưa biết chuyện gì xảy ra.
Lực hút của ánh sáng từ từ kéo Đàm Dung lên.
Nhưng nàng vẫn giữ tư thế ngồi xếp bằng như cũ.
Những đệ tử của Đồ Chu tông cúi đầu đồng thanh hô: “Sư tỷ vạn an.”
Đàm Dung lúc này mới mở mắt ra, nàng nhìn về bầu trời một cái rồi lại nhắm mắt thiền tịnh như cũ.
Thanh âm trên bầu trời lại vang lên: “Tự ngộ đạo vương, xứng đáng tham gia lần này.”
Tông chủ của Thái Bạch tông cùng toàn cao tầng nhìn thấy cảnh này một mặt điên lên, có kẻ thậm chí còn phun ra máu.
Liền Đồ Chu tông cũng đã có người tham gia.
Vậy bọn chúng liền là tông môn duy nhất không có lấy một người? Mặt mũi của Thái Bạch t·ông x·em như vứt.
Mặt mũi chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là mười người bao quát Đàm Dung lần này dù thắng hay bại thì sau khi ra ngoài cũng sẽ thành thiên tài khuất phục Hoàng Chiến giới, sẽ là tương lai của tông môn, mà kẻ thắng trận thì chắc chắn khiến cho toàn giới phải cúng bái, mà tông môn của kẻ đó nhất định là một bước lên mây.
Lão tông chủ của Thái Bạch tông giữ được một tia thần trí bình tĩnh hét lớn: “Gọi Thái An ra đây.”
Thái An chính là đệ tử thiên tài đúng đầu Thái Bạch tông.
Đang bế quan chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì liền bị mấy trưởng lão cưỡng bức phá cửa xông vào.
Thái An bị xách ra ném trước mặt lão tông chủ.
“Cho ngươi mười phút, nhất định ngộ đạo xưng vương, nếu không sau này đừng nói trưởng lão, ta liền đá ngươi ra khỏi tông môn.”
Thái An: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Ngộ đạo xưng vương là cái quái gì? Mà trên bầu trời đang rốt cuộc đang là cái gì?
Tại sao lão tông chủ lúc nào cũng cười hiền hòa, ôn nhu, thường xuyên ân cần chỉ dạy y mà nay lại trở nên ác bá, hung hăng như vậy.
Bế quan một năm, ta liền không thể tiếp nhận mọi chuyện của thế giới rồi sao?