Đàm Dung dung nhập vào bên trong, mảnh gương chiếu rọi liền nứt thêm một phần để chiếu thân ảnh của nàng.
“Bắt đầu.”
Lần này, cuối cùng trận tranh đoạt cũng chính thức diễn ra.
Nghiệt Sinh nhìn thấy Lâm Phàm và Bùi Lăng đang quỳ dưới đất thì hào hiệp nói: “Chúng ta tuy là kẻ thù, nhưng hiện giờ là đồng đội cùng có lợi ích, ta sẽ gác bỏ chuyện xưa mà cùng nhau chiến đấu.”
Mười phút sau, Nghiệt Sinh đang nằm ngáp, lúc này hắn đang ngồi trên đầu của Lâm Phàm chỉ huy.
Lâm Phàm khi nãy đến giờ nghiến cũng đã đến mức rung rơ cả hàm răng, nhưng gã cũng không dám manh động.
Bùi Lăng thì quyết định im lặng, gã sợ nói nhiều thì liền sẽ thế chỗ của Lâm Phàm.
Hoang mạc rộng lớn vô cùng cực, từ nãy đến giờ bọn hắn chẳng phát hiện ra kẻ khác hay manh mối gì của mảnh vỡ vương miệng.
Lúc này trên bầu trời thế giới này bỗng có biến động, ở trên đó xuất hiện một cái đồng hồ cát lớn.
“Đồng hồ điểm hết, thế giới thu hẹp.” Thanh âm của cái bóng vạn trượng lại cất lên.
Lúc này một vầng sáng màu xanh dương dựng lên bao quanh khắp thế giới.
Nghiệt Sinh liền kêu Lâm Phàm cùng Bùi Lăng cõng hắn đến đó xem xét.
“Bùi Lăng, ngươi đi qua đi.” Nghiệt Sinh nói, cả ba người bọn hắn đang đứng trước cái ranh giới này, ở bên kia đều bị một năng lượng màu xanh bao phủ.
“Sao? Vương định cãi đế à?” Nghiệt Sinh liếc mắt nói.
Lúc này, Bùi Lăng không chịu được quát: “Nghiệt Sinh, ngươi đừng có quá đáng, ta chỉ là không thể t·ấn c·ông ngươi chứ không phải nghe lời ngươi tuyệt đối.”
“Vậy ta g·iết ngươi nha, ta chỉ là mất một phần sức mạnh, còn ngươi là mất cả cơ hội tranh đoạt cơ duyên một phen đấy.”
Bùi Lăng nghe đến câu này thì nghiến răng nghiến lợi giận dữ.
Còn Nghiệt Sinh dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang không thể nhịn cười.
Đoạn thời gian này thực sự quá hạnh phúc với hắn, cho dù hắn thất bại thì mọi thứ vẫn đã mỹ mãn.
Bùi Lăng lúc này bước ra lằn ranh, gã liền bị năng lượng màu xanh tác động, cả thân thể như bị thiêu đốt b·ốc c·háy, trên người dần xuất hiện nhiều thương tích.
Bùi Lăng tính bước vào thì Nghiệt Sinh lại nói: “Ngươi ở lại thêm chút nữa, ta chưa hiểu lắm.”
Lâm Phàm lúc này cảm thấy đáng thương cho Bùi Lăng, gã cũng đã chấp nhận thân phận thú cưỡi cho Lâm Phàm, như vậy còn đỡ hơn Bùi Lăng.
“Nghiệt Sinh, ngươi đừng quá đáng, rõ ràng cái lằn ranh này nếu bước ra liền b·ị t·hương.”
“Ồ! Vậy sao ngươi không bước vào đi! Đã b·ị t·hương còn ở đó! Đúng là não ngu hết sức! Không hiểu sao trước kia ta lại gọi được ngươi tiếng sư huynh ngọt xớt.”
Nghiệt Sinh và tất cả những người đang tham gia trận chiến này sau khi tìm hiểu lằn ranh liền đã hiểu, chỉ cần cái đồng hồ trên kia điểm hết giờ thì lằn ranh sẽ thu hẹp lại, đây rõ ràng là muốn bọn hắn càng nhanh gặp nhau.
“Như vậy chúng ta sẽ phải cố gắng hạn chế gặp nhóm khác càng nhiều càng tốt.” Lâm Phàm nãy giờ mới dám nói lên ý kiến.
Nhưng gã vừa nói xong thì lúc này một vệt sáng màu đỏ đâm thẳng xuống mặt đất.
Vị trí của nó cách nhóm của Nghiệt Sinh chỉ khoảng mười phút di chuyển.
“Có thể là mảnh vỡ vương miện, chúng ta đi thôi.” Bùi Lăng hấp tấp nói.
Thế là cả ba liền di chuyển đến đó, nhưng chỉ mới một phút sau, ba vệt sáng khác cũng đâm xuống ở những chỗ khác nhau.
Nhóm của Nghiệt Sinh vẫn quyết định di chuyển đến cái ban đầu, cốt là vì vị trí của nó vẫn là gần nhất.
Nhưng khi vừa đến đó, thì ở trước mặt đã có một nhóm khác, là hai người Diên Hy của Cực Tịnh môn cùng Trương Phàm của Phục Trần tông.
Bùi Lăng và Lâm Phàm nhận ra hai người này, chỉ có Nghiệt Sinh là không biết họ là ai.
“Bùi Lăng sư huynh, huynh lại đi cùng nhóm với hai người Tà giáo à.” Trương Phàm của Phục Trần tông lên tiếng, thân thể của y hầm hố cơ bắp, cả người phát ra mùi thuốc nồng nặc, đặc biệt nhất vẫn là làn da đỏ, tóc vàng, thoạt nhìn trông như một tên bán yêu.
“Ta nhớ Tịnh giáo và Thánh giáo cũng đâu có thân thiết mấy với nhau.”
Ở dưới Hoàng Chiến giới, tất cả những bậc cao tầng cùng mọi sinh linh đều đang chứng kiến.
Có rất nhiều người mang tâm trạng khác nhau, nhưng đa số những bậc cao tầng của các môn phái đều vô cùng khó chịu, Thánh giáo phải tổ đội Tà giáo, Thánh giáo phải tự ác chiến Thánh giáo, đủ mọi loại hình thức trêu ngươi xuất hiện.
Mà hiển nhiên lúc này, những bậc cao tầng đó vẫn quan tâm ai chiến thắng hơn, chỉ cần sở hữu người chiến thắng, họ tin rằng tông môn đó có thể thừa sức lấy thế xưng bá Hoàng Chiến giới.
“Nghiệt Sinh, cố lên!” Liên Ngọc khẻ nói, nàng đang tu luyện với sư phụ của mình trong thâm cốc, đã lâu lắm rồi nàng mới lại được thấy Nghiệt Sinh, nhìn thấy hắn trở thành đã trở nên mạnh mẽ như vậy làm cho nàng không thể kiềm chế được niềm vui.
Lần cuối cùng gặp nhau, vẫn là nàng đang bảo hộ hắn.
Không hiểu sao, mắt của nàng lại rưng rưng lên.
Nữ sư phụ của nàng nhìn thấy cảnh này nhẹ lắc đầu.
Mà ở chỗ khác, Tiểu Tiểu cũng đang cổ vũ Nghiệt Sinh nhiệt tình, từ lúc bắt đầu, nàng chưa hề dám rời mắt đi đâu.
Bên cạnh nàng còn có Liễu Thị và Thái Đồ.
Liễu Thị lúc này mới cất tiếng nói: “Tiểu tử này không ngờ bây giờ lại mạnh như vậy rồi? Lúc đầu ông còn lo cho nó sẽ không chống chội nổi, nhưng hình như là lo thừa rồi.”
Thái Đồ hừ một tiếng: “Đúng là tôi có đánh giá thấp nó, nhưng mấy tên đây vẫn chưa phải là những người mạnh nhất của thế hệ này.”
Liễu Thị đồng ý, mười người thi đấu trên kia có thể rất mạnh, nhưng ở thế hệ này vẫn còn một số tồn tại làm cho người khác phải ngưỡng mộ, nói không ngoa khi nếu có một trong những tồn tại đó tham gia thì chiến thắng chắc chắn là của tên đó.
Thái Đồ lúc này thở dài ra một hơi, khuôn mặt trầm tư.
Liễu Thị vừa nhìn đã đoán được ông đang nghĩ cái gì, sự uy thế của cái bóng kia không phải bàn cãi.
Cửa ải do những vị cường giả thời đại trước dựng lên để đào tạo người lãnh đạo Hoàng Chiến giới chống lại nghiệt kiếp thực sự rất tốt.
Nhưng nó lại đang chống lại ý chí của thế lực mạnh nhất hiện nay, Thánh giáo.
Nếu như kẻ chiến thắng cửa ải lần này là Thánh giáo thì mọi chuyện quá êm đẹp, tông môn của kẻ chiến thắng đó sẽ một bước lên mây, thậm chí là lãnh đạo Thánh giáo.
Nhưng nếu kẻ chiến thắng cửa ải là Tà giáo hay Tịnh giáo, thì một cuộc chiến sẽ diễn ra nếu như không thể khống chế tốt.
Hiển nhiên không phải ai cũng nhận ra sự thật này, vẫn rất nhiều cao tầng của Tà giáo hay Tịnh giáo mong đệ tử của mình chiến thắng.
Quay trở lại thế giới cửa ải.
Trương Phàm khó chịu nói: “Tại sao tất cả những nhóm khác đều chỉ có một đế, một vương, mà các ngươi lại có hai vương, một đế.”
Ở trong thế giới này, khí tức sức mạnh mà những kẻ từng chiến thắng Song Vương Chi cảnh nhận được đều sẽ bị phát ra ngoài.
Nói cụ thể hơn thì hoàn toàn có thể xem ai là đế là vương, thậm chí bằng một liên kết vô hình nào đó, còn có thể biết được danh xưng cụ thể của nhau.
Diên Hy là Ngự Pháp Đế, đế của Đảo Phương Bắc.
Trương Phàm là Ngự Thú vương, vương của Đảo Phương Bắc.
Lâm Phàm là Ma Tử Dị vương, vương của Đảo Phương Nam.
Bùi Lăng là Cửu Long vương, vương của Đảo Phương Nam.