Còn về Nghiệt Sinh, hắn được gọi với danh xưng Vô Tắc Dị Đế.
“Hai người đi lên t·ấn c·ông bọn chúng, ta đến kiểm tra xem cái hộp kia có phải mảnh vỡ vương miệng.” Nghiệt Sinh nhỏ nói.
Hai tên Bùi Lăng, Lâm Phàm không hẹn mà cùng nhìn nhau, tình hình bây giờ bọn chúng không thể không nghe lời của Nghiệt Sinh, mà đánh nhau trong nơi này thì hiển nhiên phải làm.
“Ngươi tên nữ nhân kia, còn ta là tên nam nhân.” Lâm Phàm lựa chọn đối thủ.
Bùi Lăng gật đầu đồng ý, vẻ mặt không biểu lộ điều gì.
Cả hai cùng lúc xuất kiếm đi lên.
Diên Hy, Ngự Pháp đế, trên người tạo ra cảm giác sắc bén đến rợn người, cứ như thể mọi da thịt của nàng đều là v·ũ k·hí hùng mạnh, mà cái nhan sắc của nàng cũng là tương tự thế, rất xinh đẹp nhưng cũng cho người ta cảm giác rợn người khi đụng vào có thể b·ị t·hương.
Lâm Phàm xuất ra Tử Lâu kiếm, ma khí có gã bộc phát như hải triều, giống như một tôn ác ma đã diệt sát hàng vạn sinh linh.
Từ trên Tử Lâu kiếm, kiếm ý của gã phát ra kết hợp cùng với ma khí khắp thân tạo nên luồng sức mạnh của kiếm mang hình dáng tử lâu.
“Kiếm trên tay ta, sinh linh vạn vong.”
Kiếm ý có hình thể riêng biệt liền được gọi là kiếm hình, một bước tiến cực kỳ quan trọng đối với chủ tu kiếm, ngay cả Nghiệt Sinh cũng chỉ mới chạm đến kiếm hình chứ vẫn chưa thuần thục.
Diên Hy cũng không chỉ đứng yên, nàng là người của Tịnh giáo, nên trong mắt của nàng một Tà giáo như Lâm Phàm càng nên g·iết.
Tịnh giáo và Thánh giáo không hòa hợp, nhưng đối với Tà giáo thì cả hai đều chán ghét.
Cả hai đều ghét Tà giáo với phong cách tùy tiện, quyết đoán, tàn nhẫn.
Nhưng nếu so sánh Tịnh giáo với Tà giáo, thì mối quan hệ của Thánh giáo và Tà giáo lại càng thêm tồi tệ.
Không chỉ đối lập về tôn chỉ và cách hành động, Tà giáo còn là thế lực duy nhất đủ sức uy h·iếp sự độc tôn nắm quyền của Thánh giáo.
Tuy nói ba đại giáo phái, nhưng so với Thánh giáo và Tà giáo thì Tịnh giáo vẫn còn một phần yếu kém.
Điều đó cũng được thể hiện rõ khi mà Thánh giáo có đến bốn thế lực đỉnh cấp, Tà giáo là ba, mà Tịnh giáo chỉ có hai.
Phía sau lưng về hai bên của Diên Hy, hai vòng kí tự sáng hiện lên trong giống như một pháp trận thượng cổ.
Từ vòng sáng, hai thanh kiếm xuất hiện, cả hai thanh giống hệt nhau không có chuôi kiếm, quanh thân phát ra quang mang trắng của thánh tức.
“Lên.”
Theo lời nói của Diên Hy, hai thanh kiếm xông về phía của Lâm Phàm.
Nhìn thấy đòn đánh, Lâm Phàm có chút khịt mũi khinh thường, gã đứng yên vận dụng kiếm hình liền khiến cho hai thanh kiếm b·ị đ·ánh chệch hướng về chỗ khác.
Nhưng lúc này, da mặt của gã căng lại, thái độ khinh thường hoàn toàn biến mất.
Sau lưng của Diên Hy nàng ta, hơn một trăm thanh kiếm như vậy đã xuất hiện.
Tử Lâu kiếm hay Cửu Long kiếm của Lâm Phàm và Trữ Dục đều đã đạt đến Thất cấp, đẳng cấp pháp bảo cao nhất Hoàng Chiến giới.
Nhưng một trăm thanh kiếm của Diên Hy cũng đã là ngũ cấp, một thanh ngũ cấp đã khiến cho bao nhiêu người đổ máu tranh giành, nữ nhân này lấy ra liền một trăm thanh.
“Đừng quên ngươi chỉ là vương.” Diên Hy nhẹ nhàng nói, nhưng trong giọng điệu lại có chút khinh miệt, đây là đáp trả cho thái độ khinh miệt khi nãy mà nàng nhận được từ gã.
Lâm Phàm thu lại bình tĩnh, mỉm cười đáp: “Hóa ra Tịnh giáo cũng thù dai nha! Ta còn tưởng các ngươi đã đắc đạo sự đời ấy.”
Bên cạnh trận chiến của Lâm Phàm và Diên Hy, Bùi Lăng và Trương Phàm cũng đang đối đầu, trận chiến của hai người cùng là Thánh giáo.
Ở thế giới bên ngoài, các đại lão của cả hai tông Phục Trần tông và Hạo Thiên tông nhìn thấy cảnh này thì đều vô cùng chán ghét và khó chịu.
“Hai ta đồng giáo, nhưng ở trong thế giới này lại phải nghe lệnh của đế, cũng không thể trách được phải không?” Trương Phàm tùy tiện nói.
Bùi Lăng gật đầu không đáp, thể hiện đã đồng ý.
“So với Nguyên Sinh, Bùi Lăng ngươi vẫn kém nhiều lắm.”
Trương Phàm nói xong thì niệm pháp quyết, cả thân thể của y biến hóa, nguyên lực bạo thét ra khí thế của muôn thú, trong có sự tương đồng với Dạ Thú Thức của Nghiệt Sinh.
Bùi Lăng rút ra Cửu Long kiếm, trên người của hắn nhàn nhạt phát ra khí tức của chân long.
“Là rồng ư? Nhưng ta cũng có vài con giống rồng.”
Nói xong, phía sau của y xuất hiện một vòng tròn lớn màu đen đang không ngừng xoáy chuyển theo chiều kim đồng hồ.
Bùi Lăng nhíu mày, Cửu Long kiếm phát ra kiếm ý dữ dội.
Chưa dừng lại ở đó, kiếm ý của gã rất nhanh diễn hóa thành một con hoàng kim long, cũng chính là đẳng cấp kiếm hình.
Nhưng lúc này, đang có một thanh niên rất thoải mái nghiên cứu cái hộp trong vầng sáng khi nãy.
Chiếc hộp màu đỏ, ở trên điêu khắc tinh xảo hình một vương miệng màu vàng.
Nghiệt Sinh đã thử đủ cách nhưng vẫn không thể mở chiếc hộp ra, cũng không thể thu chiếc hợp vào bên trong nhẫn trữ vật.
“Tổng cộng có bốn vầng sáng, vậy là có mười chiếc hộp sao? Nhưng nếu mở không ra được thì làm thế nào biết chiếc hộp nào bên trong có mảnh vỡ vương miệng.” Nghiệt Sinh thoải mái ngẫm nghĩ, lâu lâu còn ngó sang trận đấu của Lâm Phàm và Trữ Dục.
Trong lòng hắn cũng cảm thán rằng không chỉ mỗi mình hắn mà những người khác cũng đang tiến bộ, thậm chí hắn cũng không dám tự tin tuyên bố bản thân có thể đánh lại một trong bốn người kia.
Nghĩ đến, nghĩ lui, Nghiệt Sinh quyết định cất chiếc hộp vào bên trong người rồi đứng một bên quát lớn: “Lâm Phàm, Bùi Lăng, hai người nhất định phải cố lên, bổn đế tin rằng hai người có thể chiến thắng.”
Nghiệt Sinh quyết định không tham gia cuộc chiến, hắn không muốn bản thân tốn sức lực, đế chỉ không được g·iết vương chứ không hề có nghĩa vụ bảo hộ vương.
Ở ba vệt sáng khác không xảy ra tình trạng tranh đấu tương tự.
Năm đại diện đến từ Tứ Đảo và Đại Lục, nhưng có chỉ bốn chiếc hộp, nghĩa là chỉ có hai đại diện t·ranh c·hấp với nhau, mà ở đây chính là nhóm của Nghiệt Sinh cùng Trương Phàm.
Những nhóm khác thoải mái lấy được chiếc hộp của riêng mình, thật ra có hai nhóm lúc đầu chọn cùng một vệt sáng, nhưng một nhóm thức thời cảm thấy thực lực không đủ liền đi theo vệt sáng khác.
Tất cả đều gặp tình trạng tương tự với Nghiệt Sinh, không thể mở chiếc hộp ra được.
Nhưng lúc này, tất cả quên mất một người khác biệt, Đàm Dung sau khi đi vào thế giới này đến giờ vẫn ngồi một chỗ thiền tịnh, không hề quan tâm những vấn đề khác.
Nghiệt Sinh đang ở bên ngoài cổ vũ hùng hổ.
Trận đấu của Lâm Phàm, Diên Hy và Bùi Lăng, Trương Phàm mới diễn ra không bao lâu nên vẫn ở thế giằng co chưa biết bên nào có ưu thế.
Nhưng lúc này, Nghiệt Sinh cảm nhận được có hai khí tức đang tiến đến gần, hắn thật không biết nên xử lý như thế nào.
Rất nhanh, hai người đó đã đến, là Lam Tố, Nhất Nguyên tông cùng Bạch Thuần, Vô Thường môn.
Lam Tố và Nhất Nguyên đến gần thì từ từ tiếp cận không dám manh động, đập vào mắt của bọn chúng đầu tiên hiển nhiên là trận chiến của Lâm Phàm bốn người.
Nhưng lúc này bọn chúng nhướng mày phát hiện Nghiệt Sinh đang đứng ngốc vẫy tay chào bọn hắn.
Bạch Thuần, Diệt Thế đế, người chiến thắng Song Vương Bí cảnh ở Đảo Phương Đông, y tiến lên mấy bước, hòa nhã hỏi Nghiệt Sinh: “Ắt hẳn sư huynh đây cũng là người của Tà giáo, xin hỏi đây là đang xảy ra chuyện gì?”