Lúc này Nghiệt Sinh bỗng thở dài ra một hơi, ánh mắt bi thương, hắn hướng đến Bạch Thuần, người đang tỏa ra khí lực đế nói.
“Ta là đệ tử Thực Viên tông, vốn dốc một lòng bế quan tu luyện, ai ngờ đâu lại bị ép phải tham gia cái trận chiến này, vừa đến đây thì ta đã thấy hai tên kia lấy được chiếc hộp, hai vị vương của ta không nghe lời ta quyết lên tranh giành.”
“Thực sự là hai người kia lấy được chiếc hộp?” Lam Tố nghi ngờ nói, không hiểu sao giọng điệu, ánh mắt của Nghiệt Sinh vô cùng thành thật nhưng lại khiến cho nàng cảm giác giả giả.
Nghiệt Sinh hướng về nàng đáp: “Nếu không ta đã tham gia vào chiến trận, các ngươi nhìn đi, bọn ta đến ba người.”
Bạch Thuần và Lam Tố đối mắt với nhau, những điều Nghiệt Sinh nói vô cùng hợp lý.
“Hai người cũng vì tranh giành chiếc hộp?” Nghiệt Sinh hỏi.
“Đúng vậy! Ai ở nơi này mà không muốn tranh giành chiến thắng.” Bạch Thuần thẳng thắn đáp, ngoại trừ Nghiệt Sinh đang diễn trò ra thì ai chẳng muốn chiến thắng.
“Vậy các vị cứ tham gia đi, ta thật không có hứng thú.”
Nghiệt Sinh nói xong liền bước rời đi, nhưng chỉ mới mấy bước thì Bạch Thuần lên tiếng: “Xin hỏi tại sao các vị lại có đến hai vương?”
Nghiệt Sinh quay đầu lại đáp: “Ta nào có biết, chắc Đảo Phương Nam liền được ưu ái hơn một chút.”
“Vậy bên trong áo của ngươi sao lại to đến thế?” Bạch Thuần thẳng thừng nói.
Nghiệt Sinh ngó lại cái bụng của mình, hắn từ nãy đến giờ luôn cố dùng tay che lấy nó, nhưng có vẽ như hai tên này cũng rất tinh ý.
“Nếu ta nói ta ăn nhậu nhiều liền bụng mỡ thì các ngươi có tin không.”
Nghiệt Sinh chưa nói dứt câu thì Bạch Thuần đã xuất hiện trước mặt của hắn, trên tay của gã là một đám lửa đen.
“Cần gì vội vàng như vậy?” Nghiệt Sinh nói xong triệu hồi Long Ma Dương thương, thương ý tác động đẩy lùi Bạch Thuần đi.
Nhưng ngọn hắc hỏa trên tay của Bạch Thuần bỗng bay ra, nó chắn vào thương ý.
Nghiệt Sinh nhướng mày, thương ý của hắn vậy mà đang bị thiêu cháy dần.
Rất nhanh, toàn bộ đã tiêu tan, ngọn hắc hỏa thiêu đốt thương ý như được tiếp thêm sức mạnh, nó bừng to ra lao về chỗ của hắn.
“Hai tên vương kia, bảo vệ đế nhanh.” Nghiệt Sinh hét về chỗ của Lâm Phàm và Bùi Lăng, nhưng hai người bọn gã hiển nhiên là “ta không biết, là ta giả điếc.”
Nghiệt Sinh trước hắc hỏa bao trùm về phía mình thì nghiến răng một chút, Hỏa Thể Hóa Pháp được khai triển toàn lực, hắn như một tia chớp vàng thoát ra bên ngoài.
Bạch Thuần liếc mắt về Lam Tố.
Nàng bực dọc lúc này mới đi lên t·ấn c·ông Nghiệt Sinh, dù gì nàng cũng là người của Thánh giáo, việc phải nghe lời của một tên Tà giáo hiển nhiên là vô cùng khó chịu.
Lam Tố chặn ra sau của Nghiệt Sinh.
Nhưng tốc độ của Nghiệt Sinh rất nhanh, hắn dễ dàng phát hiện lấy nàng rồi đi về một bên.
Bỗng lúc này, toàn thân của Lam Tố xuất hiện biến hóa, cánh tay phải của nàng hóa thành một cánh tay thú khổng lồ rồi đánh vào chỗ Nghiệt Sinh, cánh tay thú màu đen, trên tay phát ra khí lực màu đen.
“Hóa thú, ta cũng biết.” Nghiệt Sinh nói xong liền khai triển Dạ Thú thức, trên người của hắn liền hiện ra hung thú uy mãnh, đầu giống rồng, thân lại giống hổ.
Sức mạnh gia tăng, Nghiệt Sinh dùng đấm đối lại cánh tay thú của Lam Tố.
Nhưng lúc này hắc hóa của Bạch Thuần phóng đến.
Đối đầu với hai đại thiên tài, Nghiệt Sinh cảm nhận được áp lực rõ ràng.
Nhưng hắn không cho phép mình thua, Dạ Thú Thức thuế biến trở thành Hình Tướng thức, trên người của hắn, một vị tướng với áo giáp sắt cùng thanh thương có hình dáng của Long Ma Dương thương.
Thương ý lúc này của Nghiệt Sinh ngập tràn xung quanh.
Lúc này, hắn cũng muốn đột phá chính mình, dùng tình thế nguy hiểm làm mồi dẫn đột phá thì không gì có thể sánh bằng.
Nghiệt Sinh hiển nhiên muốn thương ý thuế biến thành thương hình thì phải cho thương ý hình dạng cụ thể, và hình dạng đó sẽ phụ thuộc vào con đường thương đạo của mỗi người.
Trình độ của hắn không hề thua kém Lâm Phàm hay Bùi Lăng, chỉ là hắn vẫn chưa tìm thấy “đạo” của bản thân.
Nghiệt Sinh tập trung đến cực hạn, nhưng hắn vẫn không tìm ra thứ hình dáng cụ thể đó.
“Con mẹ nó, còn suy nghĩ nữa thì c·hết, tại sao lại cần phải có hình? Ta thích gì thì thương của ta phải trở thành đó, không có quy tắc nào có thể trói buộc ta, thương của ta, tuân lệnh ta.”
Long Ma Dương thương lúc này như cảm nhận được “thương đạo” của Nghiệt Sinh, nó phát sáng lên, ẩn ẩn hiện hiện bóng dáng một con hắc long.
Con rồng này không giống như bình thường, mỗi cái vảy của nó lại đều có kích thước, hình dáng khác nhau, móng vuốt không có mà thay vào đó là sự mờ ảo.
Bộ râu trắng, mình đen, móng vuốt hư ảo, tạo nên một con ma long mà không ai ngờ có thể nào tồn tại trên đời này.
Chưa dừng ở đó, con ma long lúc này lại lần nữa thuế biến, thương đạo của Nghiệt Sinh hình thành, vị hoàng đế có con đường của mình, cũng là lúc nó chuyển mình để phục vụ đế.
Con hắc long dần bay mất màu đen theo đúng nghĩa đen, rất nhanh nó biến thành một con rồng trong suốt giống như thủy tinh.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương, thương ý của hắn hóa thành thương hình với hình dáng vạn long đánh bay hắc hỏa của Bạch Thuần, tiếp đấy thương ý của hắn lại hóa thành vạn phượng đánh vào Lam Tố.
Thương hình của Nghiệt Sinh biến hóa vô lượng, bất tuân quy tắc.
“Chưa đủ, chưa đủ, không phải chỉ là biến hóa hình dáng, ta còn muốn nó không có hình dáng.”
Nghiệt Sinh hét lên, thương ý lại lần nữa thuế biến.
Long Ma Dương thương run lên dữ dội, nó sung sướng gào lên: “Chủ nhân, ta quy ngài.”
Lần đầu tiên, Long Ma Dương thương chân chính thực sự phục tùng Nghiệt Sinh.
Cao hơn thương hình chính là thương chủ, nói đơn giản hơn chính là làm chủ được thanh thương của mình, làm chủ được sức mạnh của “thương”
Thương ý của nghiệt Sinh tập hợp lại hóa thành con chân long trong suốt.
Con chân long bay lượn trên đầu của Nghiệt Sinh.
Nó được liên kết mạnh mẽ với Long Ma Dương thương, nghiệt Sinh đưa thương lên, con chân long bay lượn hướng ánh mắt về chỗ của Bạch Thuần.
Nó há miệng gầm lên một tiếng, một lượng thương ý khổng lồ hướng đến chỗ của Bạch Thuần.
Tiếp tới chính là Lam Tố, nàng cũng gặp chiêu tương tự như vậy.
Mà Nghiệt Sinh chính là đứng vững trên không, tay cầm chặt thương, chân long hộ mệnh, khí thế như một vị đế thực thụ.
Trận chiến của Lâm Phàm, Diên Hy và Bùi Lăng, Trương Phàm tạm thời dừng lại, cả bốn nhìn về Nghiệt Sinh đang khí thế đứng trên không.
Lâm Phàm chậc lưỡi, kẻ thù của gã lại mạnh hơn một đoạn quá dài.
Còn Bùi Lăng thì vô cùng khó chịu, lẽ ra gã nên g·iết Nghiệt Sinh khi còn ở Nhất Nam tông.
Không nhìn ngắm quá lâu, trận chiến của hai cặp lại tiếp tục.
Mà ở bên ngoài, tất cả đều nhìn về mảnh gương đang chiếu lấy Nghiệt Sinh.
Nhiều người ngưỡng mộ không ngừng.
“Thực Viên tông đã nhặt được một viên ngọc quý.”
“Từ thương ý hóa trực tiếp thành thương hình, sự việc này đủ để lưu truyền một phen.”
“Thiên tài thì ra nhiều như vậy?”
Liên Ngọc nhìn về Nghiệt Sinh, ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ.
Còn Tiểu Tiểu thì đang trực tiếp rơi nước mắt, đối với nàng, thành công của Nghiệt Sinh luôn quan trọng nhất.
Ngoài trên ra, rất nhiều lão cao tầng đều có suy nghĩ khác nhau về Nghiệt Sinh.
Nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc. Nếu Lam Tố và Bạch Thuần dễ thất bại như vậy, thì đã không được vào đây.