Khác với chiến tuyến bên này, ở xa xa, nhóm của Nguyên Sinh và Trương Vô Kỵ đang đứng đấy.
Cả hai nhướng mày khó hiểu, trong lòng dâng lên nỗi bất an.
“Khí tức của nơi này quá kỳ lạ.” Nguyên Sinh nói.
Trương Vô Kỵ đồng ý, cái khí tức dị biệt âm tà này cho dù bản thân y là người của Tà giáo cũng chưa từng phải gặp qua.
Quan trọng nơi này chính là nơi mà chiếc hộp xuất hiện, cả hai sau khi lấy được chiếc hộp ở vệt sáng khác thì liền tới nơi này.
Bùi Lăng, Lâm Phàm, Nghiệt Sinh, Đảo Phương Nam.
Nguyên Sinh, Trương Vô Kỵ, Đại Lục.
Lam Tố, Bạch Thuần, Đảo Phương Đông.
Trương Phàm, Diên Hy, Đảo Phương Bắc.
Và cả Đàm Dung, người tự mình ngộ đạo xưng vương.
Năm nhóm tham gia với bốn chiếc hộp, Nghiệt Sinh đang giữ một hộp, nhóm của Nguyên Sinh giữ một hộp, nhóm Bạch Thuần giữ một hộp, vậy cái hộp còn lại hiện tại là do ai giữ?
Nguyên Sinh và Trương Vô Kỵ không giải đáp được luồng khí tức quái lạ liền hướng đến chỗ của những vệt sáng khác.
Quay lại nơi chiến tuyến, Lâm Phàm đang đấu Diên Hy.
Trận đấu đã có chút chênh lệch, Diên Hy với sức mạnh của Ngự Pháp đế đang bắt đầu lấn át Lâm Phàm, Ma Tử Dị Vương.
Trên không trung, Lâm Phàm đang phải chật vật với một trận pháp quy mô khổng lồ tạo nên bằng một trăm thanh kiếm mà Diên Hy triệu hồi ra.
Pháp bảo không thể nào kích phát toàn bộ sức mạnh nếu như không có người sử dụng.
Giống như một thanh kiếm sắc bén mà không được người sử dụng truyền thụ kiếm ý thì lưỡi kiếm cũng chỉ đơn giản là lưỡi kiếm.
Mà đây chính là tình trạng của Diên Hy, nàng ta không thể nào đưa sức mạnh của mình vào một trăm thanh kiếm mà chỉ là đơn giản điều khiển nó tự phát sức mạnh của mình.
Nhưng có một cách đã giúp nàng bù trừ việc này, trận pháp, bằng việc tạo nên trận pháp từ các pháp bảo, sức mạnh của bọn chúng cộng hưởng gia tăng cực lớn.
Lúc này Lâm Phàm làm tâm, cả trăm thanh kiếm ghép lại thành một khối cầu với ba lớp kiếm, lớp đầu tiên chỉ có ba thanh, lớp thứ hai có đến ba mươi thanh, và lớp cuối gần bảy chục thanh.
“Vạn Ma Chướng.” Lâm Phàm gào lên, dùng kiếm gạch lòng bàn tay của chính gã thành một đường máu, những giọt máu từ màu đỏ hóa thành màu đen, từ lỏng hóa thành khí.
Luồng khí đen hóa khổng lồ, trên đó có hình thù hơn vạn cái khuôn miệng đang điên cuồng gào thét chồng chất, giống như tiếng vọng của địa ngục.
“Đi.” Lâm Phàm quát, luồng khí tản ra về mọi hướng.
Nhưng Diên Hy từ nãy đến giờ không chỉ đứng nhìn, nàng niệm pháp chú.
Lúc này ba lớp kiếm xoay chuyển theo từng chiều khác nhau, giống như những những hành tinh đang quay quanh mặt trời.
“C·hết đi, tên Tà giáo ghê tởm.” Nàng quát lớn.
Sức mạnh của những thanh kiếm bộc phát đúng lúc, tạo nên một vầng sáng từ trong ra ngoài đi vào.
Hai luồng sức mạnh chạm vào nhau tạo nên dư chấn.
Nhưng sau vài giây luồng khí của Lâm Phàm vậy mà chiến thắng, những thanh kiếm bại trận bị luồng khí đi qua đều như bị ám mà mất đi sức mạnh.
Lâm Phàm trực tiếp hướng về chỗ của Diên Hy.
Nhưng lúc này phía sau lưng của nàng ta xuất hiện hơn một vạn đường tròn khác nhau, một vạn thanh kiếm rất nhanh xuất hiện, làm cho ánh sáng chiếu rọi cả một vùng.
Theo lệnh của nàng, mỗi thanh kiếm lại đâm vào mỗi cái khuôn miệng trong “Vạn Ma Chướng” của Lâm Phàm.
Rất nhanh toàn bộ ma khí của Lâm Phàm tạo ra bị diệt, mà bản thân gã liền bị phản phệ hộc máu ngã về sau.
Diên Hy từng bước đi lên, trên mặt không hề có chút cảm xúc nói: “Tà giáo, để ta chặt bỏ hết những cảm xúc xấu xa của ngươi, mà để làm điều đó tốt nhất hiển nhiên là chặt ngươi ra thành từng mảnh.”
Diên Hy không biết rằng mọi hành động ở đây điều bị chiếu lại cho cả Hoàng Chiến giới xem, câu nói của nàng vừa rồi làm cho những cao tầng của Tịnh giáo hốt hoảng.
Tịnh giáo luôn có quan niệm chung là thanh tịnh, luôn loại bỏ những cảm xúc xấu xí, nhưng câu nói vừa rồi của Diên Hy đang đạp đổ tất cả.
Kết quả trận chiến này không chỉ là trận chiến xem ai mạnh nhất, mà còn khiến cho cả Hoàng Chiến giới đảo lộn khi những sự thật bị trần trụi.
Bên cạnh Lâm Phàm và Diên Hy, Bùi Lăng lại đang chiến kịch liệt cùng Trương Phàm.
Nói đúng hơn thì là Bùi Lăng đang chiến đấu cùng ngự thú của Trương Phàm.
Một con Chu khuyển khổng lồ với màu long đỏ cùng ba cái đầu đang gầm gừ nhe răng ra, mỗi cái đầu của nó lại có một thanh kim loại đen xuyên qua phần mõm.
Mà Trương Phàm là đang ngồi trên lưng của nó.
Bùi Lăng từ nãy đến giờ đều đã t·ấn c·ông con Chu Khuyển, nhưng mọi đòn thức của hắn lại vẫn chưa đủ để hạ nó.
“Nếu vậy thì!” Bùi Lăng nhẫm trong miệng, khí tức của y bỗng tăng vọt lên, cả người bị ánh sáng hoàng kim che phủ.
“Thất Long Uy Thiên.” Bùi Lăng vung kiếm xuống chém, kiếm ý của gã hóa thành hình của bảy con hoàng long, năm móng hướng xuống.
Mỗi một con rồng lại có kích thước to bằng một nửa của con Chu Khuyển.
Cảm nhận được áp lực khổng lồ, lúc này Trương Phàm liền bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm câu chú, phía sau của y, hai vòng xoáy khổng lồ lại xuất hiện.
“Thanh, Ân, đến lượt hai ngươi.”
Từ sau hai vòng tròn, hai con chim khổng lồ bay ra, cả hai con mang dáng vẻ giống nhau, đều mang màu lông xanh kì dị, cùng cái mỏ dày như mỏ vịt.
Hai con chim vừa ra liền bay lên, trực tiếp dùng thân mình chắn đòn chiêu của Bùi Lăng.
Bảy con hoàng long kiếm hình mà Bùi Lăng dùng cứ vậy đều bị hai con chim đón lấy.
Hai con chim b·ị đ·ánh ngã xuống, khói bay mù mịt, đúng lúc này con Chu khuyển nhảy lên, cái đầu ở giữa đớp lấy.
Bùi Lăng lùi lại về sau, bỗng lúc này hai cái đầu của Chu Khuyển xoay đều từ trái sang phải, liền ngay hai cái đầu tách ra thành hai con Chu Khuyển khác lao về Bùi Lăng.
Bất ngờ, Bùi Lăng chỉ né được một con, con còn lại táp được vào gã.
Bùi Lăng dùng sức mạnh chống lại cái hàm cắn của Chu Khuyển, nước dãi của con chó khiến cả thân người gã ướt nhẹp.
Vì điều này làm cho một người trầm ổn như Bùi Lăng cũng không giữ được bình tỉnh, khuôn mặt của hắn đỏ bừng lên.
Phía trên chán, một con ấn giống hình cửu long chụm đuôi vào nhau sáng bừng.
“Cửu Long Hóa, Cửu Long Uy Thiên.” Bùi Lăng gào lên, giọng nói của gã vang khắp.
Chín con Chân Long xuất hiện, lúc này kích thước mỗi con đều to bằng Chu Khuyển.
Chín con rồng bay lượn ra, một con trực tiếp cắn lấy con Chu Khuyển đang táp lấy Bùi Lăng.
Tám con còn lại được Bùi Lăng điểu khiển, hai con t·ấn c·ông hai con Thanh Điểu.
Sáu con còn lại t·ấn c·ông trực tiếp vào Trương Phàm.
Trương Phàm chật vật tránh né, mỗi con Chân Long đều là kiếm hình kết thành, thân thể của y rất nhanh bị những đường kém chém khắp người.
Cầm trên tay Phục Thú roi.
Trương Phàm dùng roi quất mấy cái, hai con Thanh Điểu như phát điên lên, lao mình đến che chắn cho Trương Phàm.
Dưới sự che chắn của hai con Thanh Điểu, Trương Phàm vận chuyển nguyên lực liên hồi, miệng của y lẩm bẩm, nhưng giọng điệu lần này lại giống như cầu xin chứ không phải ra lệnh như lúc mà y triệu hồi.
Ba con Chu Khuyển đều bị g·iết c·hết, chín con Chân Long toàn lực t·ấn c·ông vào hai con Thanh Điểu của Trương Phàm.
Nhưng hai con Thanh Điểu cứ như những chiếc khiên dũng cảm, dù cho thân thể đang b·ị c·hém nát từng phần nhưng bọn chúng vẫn cứ thế bảo hộ chủ nhân của mình.