Quay trở lại trận chiến của Nghiệt Sinh, hắn đang đứng hiên ngang trên không, thương ý khổng lồ bao quanh thân.
Cảnh giới thương chủ, thương ý của hắn thuế biến lên một tầm cao mới, hơn nữa còn hoàn toàn bị hắn nắm vững.
“Hai người các ngươi, xông lên cùng lúc đi.” Nghiệt Sinh tự tin nói, hắn vu·ng t·hương một cái, toàn thân lúc này tỏa ra chiến ý.
Mỗi lần chiến ý bao phủ hắn đều như vậy, khao khát chiến đấu đến cực độ.
“Nhảm nhí, ngươi là muốn một mình chấp một đế một vương sao?” Bạch Thuần rắn giọng nói, khuôn mặt lạnh lẽo, trên tay của gã là một cái đỉnh mang màu đồng thau, ở trên hoa văn chằng chịt hình thù hỏa tượng.
Bạch Thuần đưa nguyên lực vào chiếc đỉnh, nắp đỉnh mở ra.
Hai tay của hắn đặt sát vào thân đỉnh, lúc này hắc hỏa từ chiếc đỉnh phóng ra bên ngoài ồ ạt như s·óng t·hần, rất nhanh toàn bộ khu vực mà gã đang đứng đều bị hắc hỏa bao phủ, ngọn lửa đen cứ như lửa địa ngục đang thiêu đốt mọi thứ ở nhân gian.
Nghiệt Sinh có chút nhướng mày, hắc hỏa của tên Bạch Thuần này vô cùng bạo liệt, chí ít nó không thể bị dập tắt bởi những cách thông thường.
Mà quan trọng nhất, hắn có đến hai đối thủ.
Lam Tố cũng đứng trên không cách hắn không quá xa, cả người của nàng lúc này hóa thành một con quái vật, trên lưng đôi cánh màu đỏ với dáng như cánh dơi, cả chân tay đều biến thành khổng lồ sần sùi như da cóc.
Cả khuôn mặt xấu xí dị thường như một con trâu biến dị.
Khi nãy Diên Hy Tịnh giáo lại phát ngôn mấy lời không tốt đẹp.
Bây giờ lại đến lượt Lam Tố, ngoại hình quan trọng đến thế sao? Câu trả lời là rất quan trọng.
Mỹ nam cứu nữ nhân thì nhận được câu nói: “Ân tình này th·iếp không biết báo đáp thế nào, nếu công tử không chê thì th·iếp nguyện dùng thân này báo đáp.”
Còn nam nhân xấu xí cứu được nữ nhân thì lại nhận được: “Ân tình này th·iếp không biết báo đáp thế nào, kiếp sau nguyện làm trâu, làm ngựa báo đáp ân tình này.”
Nếu như nhan sắc không quan trọng, tại sao lại có khái niệm tình yêu sét đánh? Nếu nhan sắc không quan trọng thì tại sao crush của tôi đều bị mấy thằng trap boy húp :))))
Đệ tử Thánh giáo lại sử dụng sức mạnh như một con quỷ xấu xí làm cho biết bao người Hoàng Chiến giới khó chịu, đây không phải là hình tượng về Thánh giáo mà bọn chúng nên biết.
Không chỉ riêng Lam Tố, bản thân nàng cũng không mặn mòi chính sức mạnh này, cả nàng thậm chí cũng đã từng muốn chối từ nó.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương lên, toàn thân của hắn đều là khí tức của Hỏa Thể Hóa Pháp và Hình Tướng thức.
Long Ma Dương thương phát ra thương ý, thương ý lại kết thành một con chân long vô hình.
Nghiệt Sinh đứng trên đỉnh đầu chân long, nháy mắt con rồng đã leo đến trước mặt của Lam Tố.
Đây chính là sức mạnh của Thương Chủ, tùy biến thương ý theo suy nghĩ của mình.
Con rồng đi đến trước mặt của Lam Tố liền há miệng, thương ý thoát ra đánh vào chỗ của nàng.
Nhưng lúc này nàng ta lại tự tin dùng tay chụp lấy, cánh tay của nàng ta vừa đưa lên liền hóa to hơn gấp trăm lần mà tóm lấy thương ý.
Ở phía mặt đất, một hình nhân hắc hỏa khổng lồ được dựng lên, hình thù của nó không quá rõ ràng, chỉ nhìn rõ tứ chi và cái đầu.
Hắc hỏa đưa tay tóm lấy Nghiệt Sinh từ phía sau.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương, chân long vô hình của hắn hóa thành vạn long, một nửa t·ấn c·ông Lam Tố, một nửa t·ấn c·ông Bạch Thuần.
Thương chủ mạnh mẽ, Nghiệt Sinh đẩy lùi cả hai bên.
Nhưng mà dưới ngay chân của hắn, một hình nhân hắc hỏa khác lại hình thành.
Nó nhảy lên muốn tóm lấy Nghiệt Sinh.
Bên cạnh đó, Lam Tố triệu hồi ra trên tay một thứ chất lỏng mà vàng sậm tên là Tinh Dị Bảo, nó tùy biến hình dạng hóa thành một chiến giáp phủ kín cả người của nàng.
“Tà giáo nên vong!” Đôi cánh trên lưng đập mạnh, Lam Tố với thân thể quái vật phóng với tốc độ cực nhanh, đấm về hướng Nghiệt Sinh.
“Tà giáo! Xem ai đang mang hình dáng quỷ nói kìa.” Nghiệt Sinh đưa đấm đối chọi với cả nắm đấm của Lam Tố.
Hai đấm chạm vào nhau tạo nên dư chấn cực lớn.
Hắc hỏa dưới sự điều động của Bạch Thuần gần đến chỗ của Nghiệt Sinh thì liền b·ị t·hương ý cản lại.
Không cần vu·ng t·hương, Nghiệt Sinh với đẳng cấp thương chủ thoải mái điều động thương ý.
Bạch Thuần thấy thế liền đẩy mạnh nguyên lực vào Diệt Thế đỉnh, hắc hỏa ngày càng được tạo ra nhiều, mà màu sắc càng là đen đậm hơn.
Con hình nhân lửa cũng vì thế mà trở nên càng thêm khổng lồ.
Nghiệt Sinh nghiến răng, đối đầu cả hai bên đúng là quá áp lực, nhất định phải g·iết c·hết một người trước.
Hắn gia tăng thương ý chống lại hắc hỏa, bản thân lực lượng lại kém dần.
Trước sức mạnh áp đảo của Lam Tố.
Nghiệt Sinh bị chèn ép dần về sau, nắm đấm của hắn dù đã được gia tăng Hỏa Thể Hóa Pháp và Hình Tướng Thức vẫn chưa đủ.
Khoảng cách của hai người ngày càng thu hẹp, mà nắm đấm của Lam Tố chạm lên người của Nghiệt Sinh ngày càng nhiều.
Máu từ thân thể Nghiệt Sinh sựt ra, toàn thân bầm dập v·ết t·hương, còn Nghiệt Sinh tuy cũng tung được mấy cú lên người nàng, nhưng bộ giáp của nàng đã chống lại hết thảy.
“Haha, thế nào hả? Ngươi chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
Bỗng lúc này, Nghiệt Sinh cố nắm lấy hai tay của Lam Tố.
Điều này khiến cho nàng càng thêm khinh thường, còn tính chống trả sao?
Nàng dùng đầu của mình muốn trực tiếp đập vào đầu của Nghiệt Sinh.
Nhưng đây cũng là ý định của Nghiệt Sinh.
Khi cả hai đầu vừa chạm vào nhau, Tinh Thần Biến khai triển, tia sáng từ giữa chán hắn bắn ra.
Chỉ khoảnh khắc này, toàn bộ linh hồn của Lam Tố c·hết lấy.
Khí tức của nàng biến mất, hình dạng quái vật cũng không còn, nàng ngã gục xuống trước toàn cảnh kinh ngạc.
Những trận chiến đang diễn ra cũng phải dừng lại, cả Bạch Thuần vốn đang chuyền nguyên lực vào Diệt Thế đỉnh cũng phải đứng hình.
Hành động quá nhanh.
Nghiệt Sinh ôm cái chán đã vỡ xương của mình đau đớn, hắn lúc khi đã nắm được tay của Lam Tố vốn đã có thể dùng được Tinh Thần Biến ngay, nhưng thấy nàng muốn đập đầu vào.
Hắn liền cố đợi hai đầu chạm nhau, như vậy việc hắn dùng Tinh Thần Biến sẽ không ai biết.
“Tên khốn, ngươi dùng cách nào!” Bạch Thuần giận dữ rống lên, Lam Tố là vương của y, việc nàng c·hết hiển nhiên khiến cho y rơi vào cảnh đơn thân độc mã.
“Muốn biết cách nào thì liền lên đây?” Nghiệt Sinh khiêu khích.
Ở Hoàng Chiến giới, những người nhìn thấy cảnh này đều đoán non đoán già việc vừa rồi của Nghiệt Sinh.
“Tên đó ghê gớm thiệt, cứ tưởng bị áp đảo, ai dè liền khiến thánh nữ Lam Tố của Nhất Nguyên tông c·hết đi.”
“Không biết hắn ta đã làm gì?”
Những cao tầng của Nhất Nguyên tông đều tức giận trừng mắt về hướng của Nghiệt Sinh, có người tức giận vì Lam Tố là người quen/ đồng môn, nhưng cũng có người tức giận vì hy vọng của Nhất Nguyên tông đã biến mất.
Không dừng lại quá lâu, những chiến trận lại tiếp tục diễn ra, chỉ có Bạch Thuần là đang thở gấp gáp, gã vốn muốn để cho Lam Tố tiêu hao sức của Nghiệt Sinh, bản thân chỉ phụ trợ ở sau để có thể để giành nguyên lực và tinh lực, nhưng cuối cùng không thể nào ngờ Lam Tố lại bị g·iết c·hết một cách không rõ ràng như vậy.
Mọi kế hoạch đều bị vỡ tan, vốn là người đang có lợi thế trước Nghiệt Sinh, gã lại trở thành kẻ yếu thế nhất trong cả trận chiến này.