“C·hết đi.” Bạch Thuần đưa hai tay hướng lên cao, hắc hỏa đang thiêu cháy khắp mặt đất bừng lên như những cơn s·óng t·hần đang trỗi dậy.
Nghiệt Sinh thấy thế cũng bay dần lên cao.
Nhưng lúc này, ngọn hắc hỏa dung tụ lại thành một cái cột lớn bắn thẳng lên trời.
Nghiệt Sinh né ra một bên, ánh mắt ngưng trọng, bây giờ mới là lúc tên này phô bày sức mạnh?
Cả bầu trời lúc này bị hắc hỏa bao trùm tương tự với mắt đất, cả hai liên kết với nhau bằng cái cột hắc hỏa ở chính giữa.
Nghiệt Sinh cảm thấy không ổn liền muốn thoát ra khỏi khu vực đang bị bao trùm bởi hắc hỏa.
Nhưng lúc này hắn mới phát hiện bản thân đi đến đâu thì những ngọn lửa đều đi nhanh đến đấy.
“Con mẹ nó!” Nghiệt Sinh gào lên.
Lúc này Bạch Thuần đứng ở giữa hắc hỏa dưới mặt đất như một tôn diệt thế, ánh mắt gay gắt nhìn về hướng Nghiệt Sinh.
Hai tay của gã chụm lại vào nhau, hắc hỏa trên trời và hắc hỏa trên mặt đất lao vào nhau với tốc độ cực nhanh.
Đúng lúc này hai người Nguyên Sinh, Trương Vô Kỵ cũng đã từ xa tiếp cận, nhìn thấy cảnh này khiến cho cả hai đều có chung một ý nghĩ, đó là đợi những trận chiến hoàn thành, liền c·ướp lấy kết quả.
Nhưng trời không như ý nguyện, đồng hồ trên trời nãy giờ không ai để ý đã điểm hết giờ.
Thanh âm cổ lão lại lần nữa vang lên: “Chuyển.”
Cả thế giới rung chấn dữ dội, mà ranh giới bao phủ bên ngoài đang dần thu hẹp lại với tốc độ cực nhanh.
Mà cái chỗ đang giao chiến lần này lại nằm ngoài ranh giới, rất nhanh lằn ranh đi qua hết chỗ bọn chúng.
Ở bên ngoài ranh giới, thân thể của tất cả đều đang bị một sức mạnh bí ẩn nào đó làm cho thương tích, yếu ớt từ bên trong.
Tất cả trận chiến đều dừng lại, tất cả đều chung một hành động đó chính là chạy vào bên trong ranh giới.
Lâm Phàm, Diên Hy, Bùi Lăng, Trương Phàm, Nghiệt Sinh, Bạch Thuần, sáu người điên cuồng chạy vào.
Lúc này cả Nguyên Sinh và Trương Vô Kỵ cũng phải hiện hình mà chạy đi.
Nhìn thấy Nguyên Sinh, Bùi Lăng có chút khó chịu, tâm tư liền nhiều dòng suy nghĩ phức tạp.
Mà Lâm Phàm nhìn thấy Trương Vô Kỵ thì lại trưng ra bộ mặt căm phẫn, không thua kém gì lúc nhìn thấy Nghiệt Sinh.
Cả tám người đều bắt đầu rẽ ra những hướng khác nhau để tránh đụng độ.
Nghiệt Sinh bên cạnh Lâm Phàm và Bùi Lăng nói: “Hạn chế giao đấu, chúng ta phải để giành thực lực thật tốt, mấy tên này không tên nào bình thường.”
Rất nhanh tất cả đều đã đi vào bên trong ranh giới, thế giới lúc này vẫn là một hoang mạc không có chỗ ẩn nấp.
Nghiệt Sinh dùng thương của mình đào lên một cái hố sâu, cả ba chui vào bên trong rồi dưỡng thương.
Vương không thể phản đế nên Nghiệt Sinh rất thoải mái, hắn lấy ra linh hồn của Lam Tố khi nãy đưa cho Xà Linh cắn nuốt.
Con Xà Linh lúc này điên cuồng thôn phệ, nhìn thấy linh hồn giống liền vồ vập giống như bị bỏ đói mấy năm.
Nghiệt Sinh trông thấy dáng vẻ của nó liền có chút tội nghiệp: “Ráng qua giai đoạn này, ta cho ngươi nhiều linh hồn hơn.”
Hành động của Nghiệt Sinh được thực hiện khi mà hắn yêu cầu cả hai tên kia phải quay lưng, nhắm mắt.
Lúc này bản thân hắn cũng không hiểu được tại sao bản thân lại nắm được linh hồn của Lam Tố.
Rõ ràng tên trấn giữ thế giới này đã nói rằng c·hết ở nơi đây thì sẽ được truyền tống ra bên ngoài.
Vậy linh hồn trong tay hắn là như thế nào?
Chẳng lẽ lời của tên trấn giữ nơi này là giả?
Cho Xà Linh ăn xong, Nghiệt Sinh mới cho Bùi Lăng và Lâm Phàm thoải mái.
Cả ba cùng điều tiết nguyên lực và trị thương.
Trôi qua mấy phút, ở bên ngoài lại bắt đầu xảy ra chiến trận, lần này chính là Bạch Thuần đang bị Diên Hy và Trương Phàm vây đánh, cả hai đã cố ý lần theo gã từ lúc chạy vào bên trong ranh giới.
Dù gì đây là hai đánh một.
Bạch Thuần lần nữa khai triển chiêu thức, cả mặt đất và bầu trời bị hắc hỏa phủ kín.
Còn ở đây, Diên Hy đang triệu hồi ra hơn vạn thanh kiếm, bên cạnh của nàng là một chiếc gương với viền bạc, mặt gương lại giống như thủy ngân.
Mà Trương Phàm dưới chân đang có một con thuồng luồng khổng lồ, đầu giống cá, thân lại giống rồng, làn da xanh trơn không có vẫy, phần râu trước đầu dài đến nửa thân.
“Hai đánh một, hôm nay ta sẽ cho hai ngươi thấy thế nào là Diệt Thế Đế.” Bạch Thuần gào thét lên.
Hắc hỏa trên trời hạ xuống, hắc hỏa trên mặt đất lại dâng lên, cả hai chạm vào nhau tạo nên một uy chấn kinh thiên, một cơn cuồng phong thổi qua hết thảy.
Bỗng hắc hỏa tất cả vậy mà lại biến mất, chỉ có chiếc đỉnh bên cạnh của gã là đã chuyển sang màu tím.
Trương Phàm vốn đang núp sau lưng của thuồng luồng nhảy lên, khịt mũi khinh thường: “Liền chỉ có vậy? Đây là làm màu trong truyền thuyết sao?”
“Đừng khinh thường, ta cảm thấy cái đỉnh đó không ổn.” Diên Hy nghiêm trọng nói, một vạn thanh kiếm đều che chắn trước mặt của nàng.
Nhưng Trương Phàm chỉ liền là cười cợt.
Lúc này Bạch Thuần ngó nghiêng ngó dọc, có chút thất vọng, gã tức giận nhìn về chỗ của Trương Phàm và Diên Hy, giọng điên cuồng nói: “Diệt Thế đế, đế con mẹ gì khi mà chiêu thức mạnh nhất lại là diệt cả chính mình, đáng tiếc lại không thấy cái thằng khốn Nghiệt Sinh kia.”
“Gã ta điên rồi sao!” Trương Phàm lại thêm khinh bỉ.
Bỗng lúc này Bạch Thuần đưa tay chạm vào Diệt Thế Đỉnh, miệng gào lên bốn chữ: “Hoại Thân Diệt Thế.”
Dứt lời thân thể của gã ta liền bị thổi phồng lên rồi hóa thành một luồng khí tím đi vào chiếc đỉnh.
Chiếc đỉnh hướng đầu về chỗ của hai người Diên Hy.
“Bùm.” Một t·iếng n·ổ uy vọng vang ra, chiếc đỉnh nổ tung, kèm theo đó, một luồng sức mạnh màu đen hủy thiên diệt địa phóng ra với vận tốc cực đại, như có thể đi đến mọi nơi chỉ trong tức khắc.
Diên Hy đưa vạn thanh kiếm che chắn, bản thân điên cuồng thao túng chiếc gương của mình triệu hồi tất cả những món v·ũ k·hí mà nàng có thể triệu hồi nhanh chóng.
Trương Phàm liền núp sau thân của thuồng luồng, nhưng chiêu thức triệu hồi của gã rất tốn thời gian, hoàn toàn không đủ để triệu hồi thêm ngự thú khác.
Miêu tả thì rất lâu nhưng mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, chiêu thức của Bạch Thuần t·ấn c·ông đến hết một phần tư khu vực còn lại bên trong ranh giới.
Mọi thứ mà nó đi ngang đều chỉ còn là một màu đen của tro tàn.
Lúc này Diên Hy từ từ bước ra bên ngoài, thân thể của nàng bị nóng chảy hết một nửa bên, nguyên lực tiêu hao gần như toàn bộ.
Trương Phàm liền còn thảm hơn, con thuồng luồng hùng bá chưa kịp xuất trận thì cả hai liền đã trở thành tro tàn.
Ở Hoàng Chiến giới, Bạch Thuần được đưa về chỗ cũ, các lão cao tầng liền lao đến chất vấn gã: “Tại sao ngươi lại tự xác?”
“Đúng vậy, tại sao lại từ bỏ hy vọng.”
Bạch Thuần lười nhác đáp: “Ta chỉ còn một mình, rõ ràng không còn hy vọng, liền muốn thử cái chiêu thức cuối cùng của Diệt Thế pháp xem uy lực thế nào mà thôi.”
Hết câu gã lại hướng lên tấm gương đang chiếu gọi toàn bộ Hoàng Chiến giới rồi thở dài nói: “Vậy mà cũng chỉ đủ sức để kéo thêm một người.”
Trương Phàm cũng được đưa về nơi ban đầu, bản thân gã gào thét lên giận dữ, trong lòng liền muốn ngấu nghiến khuôn mặt của Bạch Thuần.
Diên Hy muốn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi thì bỗng nhiên có hai tên xuất hiện, phần gương đang chiếu hình ảnh của nàng cũng bỗng tối đen như mực.
“Các người là ai?” Diên Hy trố mắt lên hỏi, thanh âm có chút run rẩy.
Vài giây sau, nàng vong nhưng lại không được trở về Hoàng Chiến giới tương tự với trường hợp của Lam Tố.