Cứ thế Lam Tố, Bạch Thuần, Trương Phàm, Diên Hy đều đã không còn.
Chiến trận chỉ còn được vài người, mà hiển nhiên sẽ rất nhanh để giáp mặt nhau.
“Lâm sư đệ, nhìn thấy ta mà dám đưa tầm mắt cao vậy sao!” Trương Vô Kỵ nói trên bộ đạo bào màu tím, cả khuôn mặt gầy dài trông không mấy đẹp mắt, nhưng cơ bắp lại rất lực lưỡng.
Lâm Phàm trước lời nói của gã không ngại mà phản bác: “Sư huynh, mấy năm nay ta nhường bước liền để sư huynh có chút hoang tưởng nhỉ!”
Cả hai sát khí nhìn nhau, ở giữa như bừng lên hỏa diệm.
Mà chuyện này rõ nhất phải là Vô Diện tông, ở đây, Lâm Phàm và Trương Vô Kỵ luôn đối đầu sống c·hết với nhau ngay từ những ngày đầu, nhưng Lâm Phàm lại là kẻ thua thiệt, vì tránh bị “nhổ cỏ tận gốc” mà gã phải nhẫn nhịn, cúi đầu trước Trương Vô Kỵ.
Thậm chí có một tình huống mà Lâm Phàm phải quỳ gối để có thể sống sót.
Mà đây không phải là cặp đối đầu duy nhất.
Nguyên Sinh nhìn về Bùi Lăng, ảm đạm nói: “Sư đệ, không ẩn nhẫn nữa sao!” Cả hai người bọn họ đều là đệ tử của Hạo Thiên tông.
Bùi Lăng lúc này chấp tay kính lễ chào Nguyên Sinh, miệng vui tươi nói: “Sư huynh chê cười! Được tranh chiến với sư huynh ngày hôm nay thật khiến đệ hết sức tự hào và không thể nào ngờ tới.”
Khác với hoàn cảnh của Lâm Phàm và Trương Vô Kỵ, Bùi Lăng cùng Nguyên Sinh lại có chút nhẹ nhàng hơn.
Bùi Lăng từ lúc vào tông môn luôn ẩn nhẫn không bao giờ phơi bày thực lực, cho đến khi vì muốn giành một truyền thừa của Hạo Thiên tông nên Bùi Lăng mới thể hiện, kết quả là gã và Nguyên Sinh trực diện t·ranh c·hấp với nhau, mà ngạc nhiên thay Bùi Lăng lại chiến thắng, bởi lẽ gã đã ra tay khi mà Nguyên Sinh không có chút đề phòng nào.
Kết cục của việc đó đã khiến cho mối quan hệ của cả hai chuyển sang đối đầu gay gắt.
Mà Nghiệt Sinh là đang hóng hớt phía sau, hắn đứng ở sau lưng Lâm Phàm và Bùi Lăng, ánh mắt có chút trông chờ, giống như kiểu đây là chuyện của bốn người các ngươi, các ngươi tự mà giải quyết, ta không liên quan.
“Các ngươi tại sao lại là hai vương một đế?” Nguyên Sinh phát hiện vấn đề hỏi, cả gã và Trương Vô Kỵ đồng loạt nhìn về một chỗ.
Nghiệt Sinh thấy bản thân bị chú ý tới liền ho khan hai tiếng rồi nói: “Hai vương một đế hay hai đế một vương gì không quan trọng, ta thấy trận chiến lần này còn là để giải quyết t·ranh c·hấp cá nhân, các vị cứ tự nhiên, ta tuyệt đối không nhúng tay.”
Nói hết câu hắn còn nhảy ra xa chút, mặt thờ ơ nhìn ngang nhìn dọc.
Nguyên Sinh và cả Trương Vô Kỵ không tin tưởng được lời của Nghiệt Sinh, nhưng đánh thì vẫn phải đánh, không thể vì bên kia ba người mà chùn bước, với lại cả hai bọn chúng đều khinh thường hai kẻ đang đứng trước mặt.
Lâm Phàm là kẻ ra tay trước nhất, gã trực tiếp xông lên hướng về chỗ của Trương Vô Kỵ, Bùi Lăng thấy thế cũng liền lấy Nguyên Sinh làm đối thủ.
Ở ngoài Hoàng Chiến giới, những người của Hạo Thiên tông và Vô Diện tông đều có suy nghĩ giống nhau, cứ nghĩ tông môn có hai người là lợi thế để giành chiến thắng, nhưng hiện tại lợi thế này lại bị dập tắt khi mà đồng môn thì đang muốn gặm xương nhau.
Trước Lâm Phàm đang cuồng chiến, Trương Vô Kỵ vẫn là bày ra một bộ mặt lười nhác, trong lòng của gã, Lâm Phàm vẫn mãi chỉ là bại tướng không xứng đặt vào mắt.
Nhìn thấy ánh mắt đó, mặt của Lâm Phàm siết lại, gân giận nổi lên, Tử Lâu kiếm của gã phát ra vạn tiếng gào thét chồng chất thê lương, đau đớn, cứ như một bãi địa ngục.
“Vạn Ma Chướng.” Lâm Phàm gào lên.
Nhưng lúc này Trương Vô Kỵ chỉ phất tay một cái, bỗng không gian xung quanh bị một khối cầu màu sáng bao lấy, tất cả biến thành một màu xám xịt, mà bán kính kéo dài đến tận một trăm mét vuông.
Lâm Phàm khựng lại, cả người run lẩy bẩy, Vạn Ma Chướng cũng là tiêu tan.
Tu vi của Lâm Phàm vậy mà giảm đi một đại cảnh giới.
“Hóa Phàm pháp khốn kiếp!” Lâm Phàm nghiến răng nói, cái chiêu Hóa Phàm này quá quỷ dị, làm một cảnh giới bị tiêu giảm là đáng sợ như thế nào.
Trương Vô Kỵ cười lên nói: “Sư đệ đầu hàng tự xác đi, ta thật không muốn tốn chút sức cho đệ.”
Lâm Phàm giận đến đỏ mặt, Tử Lâu kiếm run lên, gã ngước cổ lên trời gào lên một cái rồi dùng Tử Lâu Kiếm đâm thẳng vào bụng của mình, thanh kiếm cứ vậy xuyên qua cả người của gã.
Trương Vô Kỵ trố lên chút ngạc nhiên, nhưng nhanh lại giữ nét mặt bình thản nói: “Sư đệ xem ra đã khôn lớn.”
Nhưng lúc này, phần hộp sọ của Tử Lâu kiếm lại phát sáng, tiếp đấy nó chảy ra một thứ dịch đen tuyền h·ôi t·hối.
Nguồn dịch đen ấy chảy men theo thanh kiếm đi vào khắp thân thể của Lâm Phàm.
Đôi mắt của Lâm Phàm dần chuyển sang màu đen đục, mà làn da của gã cũng đã là đen xám.
Gã từ từ rút Tử Lâu kiếm ra rồi hướng mặt lên trời thét lên, từ miệng, mũi, mắt của gã phát ra luồng khí đen xộc thẳng lên cao.
Tiếp đấy, gã nhìn về chỗ của Trương Vô Kỵ, giọng cất lên, nhưng thanh giọng lần này lại kì dị vô cùng, giống như hàng vạn người đang đồng thanh nói chuyện: “Ta là Tử Lâu, dùng thân hóa Tử Lâu, con mẹ mày Trương Vô Kỵ.”
Lâm Phàm không động đậy, nhưng dưới chân của gã có một đám mây đen đưa gã bay lên với tốc độ cực nhanh.
Chỉ thoáng chốc đã ở trước mặt của Vô Kỵ, một kiếm chém ngang.
Vô Kỵ kinh hãi lùi về sau, nhưng thanh kiếm còn phát ra làn oán khí đánh về chỗ của gã.
Làn oán khí vừa chạm vào người của Vô Kỵ thì liền hóa thành một luồng gió mát.
Lâm Phàm đưa Tử Lâu kiếm hướng lên trời, bầu trời biến sắc, mây đen cuồn cuộn hóa thành một cái đầu lâu khổng lồ, đầu lâu mở miệng, luồng oán khí khổng lồ đâm xuống chỗ của Vô Kỵ.
Cảm nhận được sức mạnh nguy hiểm, Vô Kỵ không thể cứ giả vờ bình thản được nữa, gã đưa hai tay chống về phía trước, xung quanh thân thể của gã phát ra làn ánh sáng trắng.
Luồng oán khí khổng lồ trút xuống như vòi rồng.
Nhưng tất cả đều hóa thành làn gió “có chút mạnh” khi đến gần Vô Kỵ.
“Ta xem ngươi trụ được bao lâu!” Lâm Phàm gào đến rách cổ họng, hắn đưa Tử Lâu kiếm lên cao, thân thể bị bào rút đến nổi da thịt đang teo tóp lại.
Mà oán khí từ đầu lâu khổng lồ trên trời vẫn là đang trút xuống.
Trương Vô Kỵ lúc này càng thêm áp lực, người của gã mồ hôi ướt hết lưng.
Gã liếc qua Lâm Phàm rồi lại nhìn lên tử lâu trên trời.
“Ép ta dùng đến chiêu này, thật là phải công nhận ngươi một chút thôi.”
Lúc này bên cạnh của gã xuất hiện một cây chổi bông cỏ hàng thiệt, thứ thiệt, trông không có chút gì đặc biệt của pháp khí.
Gã cầm lấy cây chổi rồi lại thực hiện động tác quét nhà, trông có chút nực cười.
“Nè, tên đó đang làm quái gì vậy?”
“Ngươi không thấy sao? Chắc là điên rồi nên muốn quét nhà.”
Chỉ có một số ít đệ tử của Vô Diện tông là hiểu ngọn nguồn cảnh này.
“Chiêu thức mạnh nhất của Hóa Phàm pháp, Từ Tiên Nhập Phàm.”
Bỗng từ cây chổi, một luồng ánh sáng trắng phát ra từ chỗ của Trương Vô Kỵ đi thẳng vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm muốn né nhưng không được, luồng ánh sáng ấy quá nhanh lại có thể đổi hướng theo gã.
Ánh sáng trắng thành công chạm vào Lâm Phàm thì cả hai người bọn gã kể cả Vô Kỵ cứ thế từ trên cao rơi thẳng xuống đất, mà đầu lâu trên bầu trời cũng biến mất.