Lâm Phàm chật vật đứng dậy, thở dốc cực nhọc, toàn bộ tu vi của gã không còn, không khác gì một phàm nhân khi còn ở Lâm gia.
Cái cảm giác này khiến cho gã cảm giác cực kỳ cực kỳ ghê tởm, đã hơn sáu mươi năm nay cao cao thượng thượng, chưa bao giờ gã nghĩ rằng mình sẽ lại trải qua cảm giác phàm nhân này.
Tiên nhân so với phàm nhân giống như đang so giữa đỉnh núi cao nhất và một hạt cát trên mặt đất, khi đang ở phàm nhân mà nhìn đến tiên nhân chỉ có thể run rẫy, nhưng khi tiên nhân nhìn thấy phàm nhân thì trước mặt lại như không có gì, đơn giản phàm nhân không thể đặt vào mắt của tiên nhân.
“Tên khốn! Thứ thuật pháp của mày cũng dám tự gọi là tu tiên sao?” Lâm Phàm gắt gao quát lên, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống Vô Kỵ.
Mà đối mặt với Lâm Phàm như thế, Vô Kỵ lại chẳng mảy may có chút biến sắc, đơn giản gã gặp trường hợp này thường xuyên.
Lâm Phàm càng điên cuồng, càng không thể chấp nhận sự thật thì có nghĩ sẽ không thể nào giữ được bình tĩnh, cũng vì thế mà gã sẽ chiến thắng dễ dàng hơn.
Dù tính nết của Trương Vô Kỵ rất khinh miệt những kẻ thấp kém, nhưng khi đã sử dụng chiêu thức này thì gã lại vô cùng cẩn trọng, bởi ngay bây giờ gã cũng là một phàm nhân không hơn không kém.
Bên cạnh trận chiến của hai người, Bùi Lăng và Nguyên Sinh cũng không ai nhường ai.
Ngay từ lúc bắt đầu, Bùi Lăng đã dùng những đòn mạnh nhất, kiếm ý của gã mang hình một con hoàng long, thét ra uy thế thần thú.
Nhưng Nguyên Sinh đối mặt với đòn này lại có chút hờ hửng, không giống với Trương Vô Kỵ chỉ là Hóa Phàm Vương, gã là Hậu Thiên Tiên đế, mà còn là đế đã chiến thắng bí cảnh ở Đại Lục.
Đại Lục mạnh hơn Tứ Đảo, đây không phải chỉ là lưu truyền, mà đã là quy tắc bất di bất dịch.
“Sư đệ, xem tiểu trùng của đệ có đỡ được chiêu này của ta không?” Nguyên Sinh nói xong thì bay lên trên cao, một ngón tay chỉ thẳng về trước.
Bùi Lăng siết chặt Cửu Long kiếm chỉ về hướng của Nguyên Sinh, ánh mắt rực lửa chiến ý.
Kiếm hình hoàng long của gã lập tức bay lên, luồng sức mạnh khổng lồ làm cho những thứ vô hình như không khí xung quanh đều đang bị biến dạng.
Ở bên ngoài Hoàng Chiến giới, biết bao nhiêu người trầm trồ trước luồng kiếm hình này.
“Kiếm hình hoàng long, đủ ngầu nha!”
“Mặc dù vẫn kém hơn một chút so với tên Nghiệt Sinh đạt cảnh giới kiếm chủ, nhưng chiêu này của Bùi Lăng vẫn xứng đáng đặt trong những thiên tài kiếm tu đỉnh cao nhất.” Một tên trưởng lão của Hạo Thiên tông tán thưởng.
Nhưng trước lời này, tông chủ của Hạo Thiên tông lại đánh giá: “Bùi Lăng không biết dùng kiếm.”
Những người khác nghe vậy ngạc nhiên nhìn về Hạo Nam, tất cả đều nghi ngờ, thậm chí nhiều người còn cho rằng Hạo Nam đã bênh vực Nguyên Sinh mới nói thế, không biết dùng kiếm liền có chiêu kiếm hình hoàng long uy thiên như thế?
Tuy nhiên, dù tất cả người của Hạo Thiên tông đều công nhận Bùi Lăng là thiên tài kiếm tu, tán thưởng có, ngưỡng mộ có, nhưng cũng tất cả họ đều biết rằng Bùi Lăng sẽ không có cửa thắng.
Nguyên Sinh đơn cử là một con quái vật, một trong những thiên tài mạnh nhất Hoàng Chiến giới, thậm chí còn được một vài người so sánh với thánh nữ Thánh giáo.
Ngón tay trỏ được Nguyên Sinh đưa lên, hành động này khiến cho nhiều người quan sát tưởng rằng Nguyên Sinh đã quá điên, lại dám chặn đòn kiếm mạnh như vậy của Bùi Lăng.
Nhưng diễn biến tiếp theo như đập thẳng vào suy nghĩ của bọn chúng.
“Tiên Nhất Chỉ.” Nguyên Sinh bình đạm thốt lên, ngón tay của gã liền phát ra áng sáng vàng.
Mà khí tức trên đầu ngón tay làm cho tất cả những người xung quanh phải nổi gai ốc, tim đập thình thịch.
Bởi khí tức này giống như khí tức của “tiên”.
Nghiệt Sinh ở xa xa quan sát trận đấu phải liên tục vuốt mồ hôi, tại nơi này quá nhiều tên biến thái.
Cái tên Trương Vô Kỵ thì lấy cây chổi ra quét quét vài cái liền tạo ra một kết giới trắng, mà bên trong kết giới làm cho Lâm Phàm biến thành phàm nhân.
Còn cái tên Nguyên Sinh này còn thêm kinh khủng, chỉ một ngón tay trỏ đã khiến cho hai chân của hắn không ngừng run rẩy, tim đập thình thịch, giống như cảm giác mà khi hắn còn là phàm nhân nhìn thấy tu tiên giả.
Ngón tay chỉ xuống, một luồng sức mạnh làm cho mọi thứ xung quanh đều vỡ nát, không gian bị phá hủy.
Mà kiếm hình của Bùi Lăng trước sức mạnh kinh hoàng này cũng đều vỡ vụn.
Phản phệ trước sức mạnh này, Bùi Lăng ngã thẳng xuống mặt đất, miệng nôn ra một ngụm máu lớn.
Ở trên cao, Nguyên Sinh liếc mắt xuống nhìn, miệng vẫn bình thản như chẳng có gì xảy ra.
“Ta không thua, ta không thua, không thể thua, ẩn nhẫn bao lâu ức chế như thế, ta muốn khi ta phô bày thì ta phải là mạnh nhất.” Bùi Lăng đứng dậy rồi gào lên như thể bị điên.
Gã cầm lấy Cửu Long kiếm liều mạng hướng lên phía trước, cả trên người phát ra kiếm ý dữ tợn.
Chín con hoàng long xuất hiện, mỗi con đều mang vẻ gào giận.
“Cửu Long Uy Thiên.” Bùi Lăng thét lớn.
Chín con chân long bay lên cùng nhau lao về Nguyên Sinh.
“Uy thiên, nhưng đáng tiếc ta là tiên!” Nguyên Sinh lần nữa chỉ đưa một ngón tay lên, chiêu thức vừa rồi lại lần nữa được khai triển, nhưng sức mạnh vượt xa so với lần trước.
Chín con cửu long của Bùi Lăng trước sức mạnh này vỡ vụn từng con một, cho đến khi chỉ còn bốn con.
Bốn con lao thẳng về chỗ Nguyên Sinh.
Mà ánh mắt của Bùi Lăng cũng lé lên một tia hy vọng.
Nhưng khi cả bốn con hoàng long chỉ cách có một vài bước chân, một uy thế khủng kh·iếp của Nguyên Sinh phát ra khiến cho cả bốn con vỡ vụn cùng lúc.
Mà Bùi Lăng đang tiến lên trước uy thế này cũng bị hất bay về sau, toàn thân run rẩy bất động.
“Uy Thế Tiên, sư đệ! Khiến ta dùng đến chiêu thức này thì đệ cũng nên cảm thấy tự hào, mà ta sẽ không g·iết đệ ở nơi đây, dù gì chúng ta cũng là đồng môn, mà cũng là để đệ có thể chứng kiến ta giành chiến thắng thế giới này như thế nào!” Nguyên Sinh lãnh đạm nói chuyện.
Bùi Lăng nằm thảm dưới đất không thể cử động, toàn thân thương tích, thứ duy nhất còn thể hiện được chính là ánh mắt không cam tâm đó.
Cùng lúc này, Lâm Phàm cũng đang chật vật trước Trương Vô Kỵ.
Cả hai đều là phàm nhân, nhưng Trương Vô Kỵ lại thích ứng cực kỳ nhanh, hơn nữa cơ thể của gã được rèn luyện thuần nhất, toàn thân cơ bắp mạnh mẽ, đòn đánh lại vô cùng thuần thục.
Tu tiên giả, khi lựa chọn con đường này thì đa số đều từ bỏ những môn võ kỹ đánh đấm, trừ khi là đi theo luyện thể đạo.
Cũng vì thế đứng trước Trương Vô Kỵ vẫn luôn rèn võ kỹ, thân thể thuần túy thì Lâm Phàm không thể nào phản kháng, Tử Lâu Kiếm cầm trên tay cũng chưa bao giờ vô dụng như này.
Nhìn thấy một màn này, Nghiệt Sinh trong lòng có chút hoảng, hai tên vương của hắn đều đang b·ị đ·ánh bại, bây giờ bản thân hắn ở đây liền một trong hai tên kia cũng khả năng cao sẽ đánh không lại.
Nhưng cũng không thể nào bỏ cuộc được, dù gì c·hết ở đây cũng chỉ bị truyền tống ra ngoài.
“Phải làm sao đây Lục Quang?” Nghiệt Sinh thì thầm hỏi, lúc này ở đây chỉ có hắn, Lục Quang và Xà Linh bé nhỏ.
“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, ta đã bảo ngươi đi Hạo Thiên tông tìm ngọn lửa cho ta, gặp bây giờ có ngọn lửa, ta sẽ giúp ngươi đánh thắng hết bọn này rồi.” Lục Quang cằn nhằn.