“Đúng vậy, chúng ta là đệ tử cấp thấp nên mỗi tháng sẽ được ba lớp học miễn phí vào đầu tháng, giữa tháng và cuối tháng.”
“À, vậy chúng ta sẽ được dạy cái gì?”
“Chúng ta sẽ được dạy những kiến thức căn bản và giải đáp những thắc mắc có liên quan.”
“Thì ra là dậy.”
Phạm Nghiệt Sinh đổi một viên linh thạch đổi thành sáu mươi lượt ăn, hắn và Tiểu Tiểu cùng đi.
Tiến Đô mặt dày muốn đi chung nhưng Nghiệt Sinh cũng mặt dày mà đuổi thẳng tay.
Lượt ăn của Nghiệt Sinh là cấp thấp nhất nên những gì hắn nhận được chỉ là một cục mỡ heo lớn, rau muống và nước luộc rau muống.
Ăn xong, hắn và Tiểu Tiểu quay trở về phòng để nghỉ ngơi.
Buổi sáng rất nhanh đã đến, cả hai đã đi theo Tiến Đô đến một sân trống, nơi này đã tập hợp hơn ba ngàn đệ tử cấp thấp.
“Hôm nay là tiết của Phí trưởng lão, nên đệ tử đến khá đông, chúng ta chịu khó chen lên một chút để dễ nghe.” Tiến Đô nói.
“Phí trưỡng lão chắc kiến thức thâm sâu lắm nhỉ?” Tiểu Tiểu hỏi.
“Đúng là rãnh sâu lắm.” Tiến Đô nói rồi cười khúc khích làm cho Phạm Nghiệt Sinh cảm thấy quái lạ.
Rất nhanh hắn đã hiểu nguyên do của nụ cười đó, Phí trưởng lão hóa ra là một cô nương chỉ mới tầm ba mươi, vẻ ngoài trẻ trung, trắng trẻo cùng cặp mông vĩ đại đó làm cho biết bao đệ tử hò hét, phấn khích.
“Các đệ tử im lặng đi.” Giọng nói nhẹ nhàng của nàng càng làm cho đám học trò phía dưới thêm điên cuồng.
Buổi học cũng nhanh bắt đầu, tiếc hôm nay là kiến thức căn bản về luyện khí và luyện đan.
Nguyên liệu luyện khí còn gọi là luyện thạch hay tinh thạch, còn nguyên liệu cho luyện đan chính là dược liệu.
Pháp bảo hay tinh thạch và đan dược hay dược liệu vẫn được chia làm thất đẳng.
Nhưng tinh thạch cấp nào chỉ có thể luyện ra pháp bảo từ cấp đó trở xuống, đối với trường hợp của luyện đan cũng là như vậy.
Luyện khí sư chính là những người am hiểu luyện khí, còn tên gọi của những người am hiểu luyện đan là luyện đan sư, đẳng cấp của họ cũng chia thành thất đẳng, luyện được v·ũ k·hí hay đan dược đến cấp độ nào sẽ được chứng nhận cấp độ đấy.
Phạm Nghiệt Sinh gật gù, tuy lâu lâu mắt của hắn cũng không thể tự chủ mà dán vào cặp mông săn chắc ấy nhưng những gì học được hôm nay đúng là không uổng phí.
Buổi sáng kết thúc, Phạm Nghiệt Sinh ăn trưa với Tiểu Tiểu rồi lại quay về công việc vác nước, hắn phải cố gắng kiếm thật nhiều linh thạch để có thể đổi được một cuốn công pháp, đấy là phương thức tu luyện của Nhất Nam tông, mặc dù đã có Hỏa Thể Hóa Pháp nhưng hắn vẫn muốn tìm thêm một môn Mộc công pháp và Bóng tối công pháp cho Tiểu Tiểu.
Ái Chi cũng thỉnh thoảng cũng đến thăm hai người, Hải Niên thì chỉ là lâu lâu gặp mặt mới buông lời chào hỏi.
Sáng làm, chiều làm, tối tu luyện, thoáng chốc một năm đã trôi qua.
“Cuối cùng cũng được hai mươi viên linh thạch rồi.” Phạm Nghiệt Sinh nhìn ngắm thật kỹ từng viên một, thành quả một năm cực lực của hắn làm cho người ta thán phục.
Ít nhất là Tiến Đô, dù gì y cũng là Hạt Nguyên cảnh nhưng nhìn thấy tốc độ vác nước của Phạm Nghiệt Sinh gấp đôi mình cũng làm y hổ thẹn.
Thời gian này măng non bên trong thực tâm của Nghiệt Sinh cũng đã cao được thêm một phân.
Có tiền trong tay, hắn lập tức muốn chạy đến phòng công pháp.
Nhưng khi không tiền thì không ai tìm, đến lúc có tiền lại có người nhớ.
Vừa mới đi được một đoạn thì Trương Phi đã gọi lại, gã mang thân hình mập mạp theo kiểu cơ bắp, cân nặng phải lên đến một trăm kí, mái tóc cắt ngắn chỉ có ba phân, đây cũng chính là một trong những kẻ mạnh nhất trong các đệ tử cấp thấp.
“Sư đệ, đi đâu mà vội mà vàng, chi bằng ở lại cùng ta tâm tình.”
“Tham kiến Trương sư huynh.” Phạm Nghiệt Sinh cúi đầu hành lễ, hắn hiển nhiên biết tên của cái tên nổi tiếng này.
“Rất ngoan, mà sư đệ tên là Nghiệt… Nghiệt Súc có đúng không?”
Hai tên phía sau Trương Phí nghe vậy cười lớn bè thêm, Nghiệt Sinh vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh nói: “Dạ thưa sư huynh là Nghiệt Sinh ạ.”
“Nghiệt Sinh sư đệ à, ta nghe nói đệ năm nay luôn cố gắng làm việc nhưng ăn uống rất tiết kiệm, chắc kiếm được nhiều linh thạch lắm nhỉ.” Trương Phi nói thế nhưng ánh mắt của gã từ đầu đến cuối đều nhìn vào phần linh thạch nhô ra bên trong người của Phạm Nghiệt Sinh.
“Cảm tạ sư huynh quan tâm, nhưng hiện tại ta đang có việc gấp cần xử lý ạ.”
Phạm Nghiệt Sinh nói xong muốn chạy về phía trước, nhưng tên sau lưng của Trương Phi đã đứng ra cản hắn lại.
“Sư huynh, đây là ý gì?” Giọng nói của Nghiệt Sinh gắt lên đôi chút.
“Sư đệ, đừng ăn nói hỗn láo như vậy!” Trương Phi nói ra một tay quật ra, lực đánh hùng hồn của gã làm Nghiệt Sinh ngã về sau, hai mươi viên linh thạch rơi vãi ra ngoài.
Nghiệt Sinh thấy thế vội vàng bật dậy nhặt lên từng viên một.
“Sư huynh, kèo thơm đây rồi.” Tên phía sau Trương Phi nói.
Nhưng lúc này Trương Phi đang quan sát nắm đấm của mình, mặt tỏ vẻ ngưng trọng, bởi cú đấm vừa rồi không hề thu sức, đáng ra một kẻ vẫn chưa đạt đến Hạt Nguyên cảnh phải nằm quằn quại đau đớn, la thét thê thảm.
Nắm đấm của gã ngày càng siết chặt.
“Thằng chó đẻ!” Gã giận dữ lao lên, tư thế chân trước chân sau, dồn hết lực về tay phải.
Nghiệt Sinh vội đưa hết linh thạch vào người, hắn dùng hai tay chặn lại nắm đấm.
Lực đánh quá mạnh khiến Nghiệt Sinh b·ị đ·ánh lùi về sau ba bước.
Trương Phi thấy thế càng giận dữ, y chân trước bước lên, chân sau đá theo hình vòng cung.
Nghiệt Sinh thấy vậy một tay thủ ngang mặt, tay kia cầm vào phần khuỷu tay đang thủ để chống lại.
Nhưng lực đá quá mạnh, Nghiệt Sinh b·ị đ·ánh văng ra hàng chục bước chân, cánh tay phải nhức nhối.
“Đáng c·hết!” Hắn tự dặn bản thân không thể thua, hai mươi viên linh thạch này là một năm hắn bán mạng vác nước mới có được.
Trương Phi lần nữa lao tới, Nghiệt Sinh lúc này cố gắng tập trung, mắt không dám chớp. Tay của gã gần đến cũng là lúc Nghiệt Sinh ngã đầu sang một bên rồi tung ra một đấm vào bụng của gã.
Hai tên phía sau của Trương Phi kinh ngạc hô: “Sư huynh…”
Một vài kẻ nhiều chuyện cũng rất nhanh đến hóng.
Phạm Nghiệt Sinh thành công đánh một đấm vẫn chưa dừng lại, hắn xoay người nhanh, rồi dùng cùi chỏ đập thẳng vào lưng khiến cho Trương Phi ngã úp mặt xuống đất.
Nghiệt Sinh lúc này muốn chạy đi thì một chân của hắn bị Trương Phi nắm lại.
Quay đầu về sau, ánh mắt của Nghiệt Sinh yếu lại, bởi Trương Phi đang vận dụng nguyên lực, sức mạnh của Hạt Nguyên cảnh khiến cho khí thế của gã tăng lên gấp bội.
Trận đánh không còn chút nào để Nghiệt Sinh kháng cự.
“Anh… Anh…” Tiểu Tiểu lo lắng ôm chặt lấy Nghiệt Sinh trong phòng của hắn.
Lát sau nàng chạy đi tìm Tiến Đô để cầu cứu.
“Chậc chậc, không ngờ ngươi lại gặp phải tên heo Trương Phi đó.” Tiến Đô vừa nói vừa bôi dược liệu lên khắp người của Nghiệt Sinh.
Hai mươi linh thạch, một năm cố gắng, mọi thứ cứ thế bị chiếm đoạt mà không một ai lên tiếng.
Một lòng làm nhiệm vụ, liền bị lừa gạt đến mức cận kề c·ái c·hết.
Anh em huynh đệ, sẵn sàng g·iết nhau chỉ vì bắt nguồn từ một cái hiểu lầm.
Chỉ vì mang tiếng tàn dư liền sẽ bị người khác g·iết cả một tông.
Bao nhiêu câu chuyện từ mới tới cũ hiện hữu, ánh mắt của Nghiệt Sinh bất giác tỏa ra sự cay nghiệt, giận dữ.
Hai mươi tuổi, cậu bé cũng nên trưởng thành một chút rồi.