Mà ngay tại lúc này, khi mà cả Lâm Phàm và Bùi Lăng đều đã bị hạ gục chỉ còn chờ kết liễu, hai luồng khí tức quái gở xuất hiện.
Sự hiện diện này làm cho toàn thể chuyển sang một giai đoạn mới.
“Hai người là ai?” Trương Vô Kỵ cảm nhận được khí tức dị thì vô cùng khó chịu.
Cả hai tên này mặc trên người một bộ đạo bào dày phủ hết người chỉ lộ mỗi phần đầu ra, cả hai tay cũng là được giấu bên trong nó.
Tên bên trái là nam nhân, tóc ngắn, trên môi có một vết sẹo lớn khiến cho phần răng hàm hở ra, trông vô cùng xấu xí.
Tên bên phải lại là nữ nhân, mái tóc cột gọn lên trên, làn da ngăm như muối biển, mà phần tai bên trái cũng là khiếm khuyết.
Bỗng cả hai tên đó lấy ra từ trên người một khối ngọc đen rồi bóp nát, khối ngọc vừa vỡ thoát ra một luồng khí đen.
Cũng lúc này, ở dưới Hoàng Chiến giới mới có thể nhìn rõ mọi chuyện, từ lúc ban đầu mọi sự xuất hiện của hai tên này đều bị che đậy.
Những cao tầng ở dưới Hoàng Chiến giới ngay lập tức ngưng trọng, có tên lo lắng, có kẻ thì lại bất an.
Lúc này tên nam nhân mới bước lên trên một bước, khí tức của gã nằng nặc thoát ra như một cơn lũ vừa được xã, cái khí tức này vô cùng quái dị, thứ mà rất ít ai gặp qua.
“Cũng giống như các ngươi, hai bọn ta là đế và vương của Đảo Phương Tây.”
Lời này phát ra làm cho toàn thể hoang mang, những thế hệ trẻ đang quan sát bên dưới Hoàng Chiến giới cũng là đang ồn ào nghị luận.
“Các ngươi có nghe bọn chúng nói gì không?”
“Đảo Phương Tây, đó không phải là cấm địa sao?”
“Chuyện quái gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ Đảo Phương Tây từ đó đến giờ vẫn có người sinh sống.”
Nghiệt Sinh nhìn thấy một màn này cũng là lựa chọn quan sát, chân hắn tự động lùi về sau mấy bước.
“Đảo Phương Tây? Các ngươi cho rằng chúng ta là trò hề?” Nguyên Sinh rắn giọng nói, trên mặt xuất hiện một chút gân xanh, y chính là ghét nhất cái thể loại tự nhiên xuất hiện này.
Đối điện với câu nói của Nguyên Sinh, bỗng cả hai gã đều bỗng cười lên há há.
“Ta Phi Thương.” Gã nam nhân nói
“Ta Vũ Cơ.” Tiếp đấy là người nữ nhân.
Cuối cùng cả hai đồng thanh hô vang: “Chúng ta đại diện cho Thiên giáo, hôm nay tuyên bố với cả Hoàng Chiến giới, Thiên giáo trở lại, Hoàng Chiến giới thịnh, Thiên giáo đứng đầu, toàn giới phi thăng.”
Lời tuyên bố vang vọng khắp Hoàng Chiến giới, những bậc cao tầng, đại lão, đặc biệt là xuất phát từ Thánh giáo nghe thấy mấy lời này như phát điên.
Mà Nghiệt Sinh lúc này chỉ là thắc mắc, hai cái tên này rõ ràng không phải nói với bọn hắn mà giống như đang tuyên bố với cả Hoàng Chiến giới, chẳng lẽ ở đây đang bị Hoàng Chiến giới quan sát?
Khác với Nghiệt Sinh, Nguyên Sinh đại diện của Thánh giáo nghe thấy mấy lời này như tức điên, phi thăng, thứ này chính là đại đạo của người tu tiên Hoàng Chiến giới, nhưng đã từ rất lâu rồi con đường phi thăng chỉ còn là trong những câu chuyện truyền thuyết.
Nhưng Thánh giáo cũng lấy tôn chỉ là ý này, trong việc truyền đạo, Thánh giáo cũng nhắc sẽ là giáo phái dẫn đường cho phi thăng, nay thấy giáo phái bị x·âm p·hạm, Nguyên Sinh vốn từ nhỏ thấm nhuần mọi tư tưởng của Thánh giáo không thể chấp nhận được.
Y trực tiếp xông về gã Phi Thương.
“Có thú vị.” Phi Thương háo hức trên mặt, hai người rất nhanh áp sát nhau.
Nguyên Sinh đưa một ngón tay chỉ về trước, rõ ràng là Nhất Chỉ Tiên, chiêu thức đã khiến cho Bùi Lăng chật vật chống đỡ.
Nhưng Phi Thương cũng là đưa một ngón tay lên, lớn giọng nói: “Ta cũng là đế.”
Sức mạnh từ hai ngón tay đối chọi nhau tạo nên một uy chấn như một cơn bão lớn cuốn phá hết mọi thứ xung quanh, ngón tay của Nguyên Sinh là tiên khí, còn ngón tay của Phi Thương cũng là tiên khí, nhưng khí tức của gã lại pha một chút gì đó ác liệt hơn.
Hai luồng sức mạnh rất nhanh phân thắng bại, đến khi bụi cát tán dần, người ta mới ngạc nhiên khi mà người đang b·ị đ·ánh bật về sau mấy bước chân lại là Nguyên Sinh.
Nhìn thấy bản thân thua thế, Nguyên Sinh cũng là một mặt như mộng, y nhìn về Phi Thương với ánh mắt giận dữ.
Mà Phi Thương lại là bình thản nói: “Ngươi là Hậu Thiên Tiên Đế, nhưng ta cũng là Ngoại Thiên Tiên Đế.”
Bùi Lăng đứng người dậy, nhìn thấy Nguyên Sinh, người mà gã luôn khao khát đánh bại lại bị lấn át khiến cho gã cảm giác bản thân như bị sụp đổ, cái cảm giác này gã đã từng trải qua một lần, đó là khi gã bỏ đao theo kiếm.
Mà Nghiệt Sinh cũng là rối bời, Nguyên Sinh đã mạnh như thế, bây giờ lại thêm hai kẻ mạnh hơn, ông trời đang muốn tuyệt đường thắng của hắn sao?
Nguyên Sinh quay đầu nhìn về Trương Vô Kỵ, nghẹn giọng nói: “Vô Kỵ, giúp ta, hai tên này không phải dạng vừa.”
Trương Vô Kỵ cười giương lên một bên, bước chân xuống khỏi đầu của Lâm Phàm, mỉa mai đáp: “Không ngờ có ngày ngươi lại phải nhờ đến ta, mà thôi, dù gì ngươi cũng là đế, ta chỉ là vương, mà lại ta cũng chướng mắt hai tên này.”
Nói xong, Trương Vô Kỵ chỉ tay về chỗ của Vũ Cơ rồi móc tay thách thức.
Vũ Cơ chỉ là mỉm cười, nụ cười dần nở ra cho đến khi toẹt hết cả miệng.
Trương Vô Kỵ khó chịu liền xông lên, khi mà khoảng cách của cả hai gần vào nhau, y lại lần nữa đưa tay về chỗ của Vũ Cơ.
Rất nhanh, cảnh giới của Vũ Cơ mất đi một cảnh giới, mà Trương Vô Kỵ cũng là cắn trả công pháp cũng mất đi một đại cảnh giới.
Cả hai từ Động Nguyên cảnh chỉ còn Khối Nguyên cảnh.
Vũ Cơ lúc này lại cười nói: “Đừng mất thời gian nữa, ta và ngươi giống nhau.”
Nói xong nàng đưa tay về trước, một luồng sáng đi vào người của Trương Vô Kỵ, nguyên lực trong thân thể của Vô Kỵ liền bị quấy phá, khả năng sử dụng giảm đi rất nhiều.
“Ngươi là Hóa Phàm vương, còn ta cũng là Bình Phàm vương.”
Trương Vô Kỵ cười một bên môi, mỉa mai: “Hai người các ngươi là nhái ta sao?”
Vũ Cơ ngước mặt cười hớ hớ rồi đáp: “Hàng nhái! Muốn biết ai nhái ai thì phải xem ai mạnh hơn ai đã.”
Như đã hiểu nhau từ trước, cả hai bọn chúng cùng phát ra một kết giới trắng lấy cơ thể làm tâm.
Hai kết giới chồng lên nhau, Trương Vô Kỵ sức mạnh là thụt lùi cảnh giới, còn Vũ Cơ nàng ta là phong bế nguyên lực.
Nhưng cái kết cũng như nhau, cả hai đều đã trở thành phàm nhân.
Lúc này Vũ Cơ cởi toang cái áo lớn đang trùm hết người, thân thể nàng lộ ra cơ bắp lực lưỡng, mà ngạc nhiên thay phía sau mông của nàng lại là một cái đuôi màu cam.
Bốn tên bắt đầu giao chiến.
Lâm Phàm cực lực đứng dậy.
Lúc này Nghiệt Sinh kéo Bùi Lăng đi đến cạnh Lâm Phàm rồi nói: “Hai người các ngươi thật sự quá yếu, đánh liền chỉ thua không có đường thắng, ngoan ngoãn ngồi trị thương cho bổn đế.”
Bùi Lăng thì không sao, gã thực ngồi xuống ngoan ngoãn trị thương.
Còn Lâm Phàm thì là cay nghiến nhìn về Nghiệt Sinh, ánh mắt như hận không thể nhai xương, nuốt tủy, nhưng mỗi khi gã muốn lao lên t·ấn c·ông Nghiệt Sinh thì thế giới này như lại có điều gì đó đang cấm cản.
Nghiệt Sinh thấy liền tung cước vào đầu của Lâm Phàm khiến gã ngã xuống.
“Ngoan ngoãn đi, đừng để bổn đế phải ra tay nặng với ngươi, nhìn Bùi Lăng mà học hỏi đi.” Nghiệt Sinh giả vờ nghiêm túc nói, nhưng lòng đang hận không thể phá lên cười thật lớn, hóa ra cảm giác bắt nạt kẻ thù như này vẫn là hạnh phúc nhất.