Trận chiến của hai bên diễn ra kịch liệt.
“Nhất Chỉ Tiên.” Nguyên Sinh gào lên, khuôn mặt của y lúc này làm cho bao đồng môn ở Hạo Thiên tông bất ngờ, chưa bao giờ bọn chúng thấy được khuôn mặt kịch liệt và điên cuồng như lúc này của y.
Những ngón tay của Nguyên Sinh đưa lên thì cũng là những ngón tay của Phi Thương đưa lên.
Uy chấn vang vội giống như thật sự có hai vị tiên giáng thế, nhưng mà Nguyên Sinh sau mỗi lần ra đòn đều nhận lấy thua thiệt.
Cảm thấy bản thân đang bị chơi đùa, Nguyên Sinh càng thêm dữ tợn.
“Uy Thế Tiên.” Hắn ta gào lên, cả người được bao trùm bởi tiên khí, hiển nhiên chỉ vẻn vẹn là tiên khí, cũng chính là chiêu thức này lúc nãy khiến cho Bùi Lăng phải thảm hại.
Nguyên Sinh lúc này nét mặt giản ra, dường như khi được tiên khí phủ quanh cũng khiến tư thái của y thay đổi.
Nguyên Sinh đứng yên nhìn về Phi Thương, ánh mắt không gợn sóng nhưng tiên khí của y phát ra lao về chỗ của Phi Thương như sóng vỗ.
Tiên khí đến đâu đều làm cho không gian nơi đó biến động.
“Sức mạnh này, chẳng khác nào tiên nhân chuyển thế!”
“Cái này cũng quá nghịch thiên đi!”
“Ta không ganh tỵ, không ganh tỵ, con mẹ nó! Quá ganh tỵ.”
Biết bao tiếng bàn luận về Nguyên Sinh.
Nhưng đối mặt với sức mạnh ấy, Phi Thương vẫn là giữ vẻ bình lặng: “Ngươi có tiên khí, ta cũng có.”
Lời vừa dứt, xung quang thân của Phi Thương cũng thoát ra tiên khí, khác biệt là tiên khí của y lại mang màu tím.
Hai luồng tiên khí va vào nhau làm cho không gian trực tiếp vỡ vụn.
Phá vỡ không gian, thứ sức mạnh chỉ có ở Tụ Nguyên cảnh trở lên lại đang quá dễ dàng với hai Động Nguyên cảnh.
Nhưng vẫn như cũ, Nguyên Sinh lại là người thua thiệt, tiên khí màu vàng trắng của y lại đang bị chiếm lấn.
Chỉ mất mấy phút, y phải khụy một chân xuống trước làn tiên khí của Phi Thương.
Phi Thường từ trên cao hạ xuống, ánh mắt và cả giọng nói đều khinh miệt: “Tiên và phàm cách nhau như trời và đất, nhưng ngươi biết không? Tiên cũng có phân biệt cao thấp, và ngươi chính là cái thể loại tiên thấp kém nhất đó.”
“Thấp kém? Đã là tiên còn trọng vai vế sao?” Nguyên Sinh không phục, giọng nghẹn nói.
“Haha, thứ gì trên đời không phân cao thấp, sang hèn, là tiên thì sao? Tiên cũng chính là từ tu tiên giả, mà tu tiên giả cũng chính là phàm thôi, thế giới này luôn bị quy tắc áp đặt, đó chính là mạnh được, yếu thua.”
Nguyên Sinh ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào Phi Thương đang cười cợt, gào lớn: “Rốt cuộc Thiên giáo các ngươi là lũ khốn gì?”
Mà Phi Thương cũng là nhiệt tình đáp: “Thiên giáo của chúng ta mới chính là giáo phái chính thống của các vị thần để lại, chúng ta mới chính là giáo phái dẫn dắt sinh linh Hoàng Chiến giới, mà các ngươi vậy mà lại dám gọi chúng ta là Dị giáo.”
Nói xong, Phi Thương lại bỗng nhiên nhìn về Nghiệt Sinh làm cho hắn ớn lạnh.
Dị giáo, hắn biết, thậm chí còn nhớ rất rõ, hội Thánh Đức Chúa Trời Mẹ gì đó mà khi xưa hắn từng quấy phá cũng chính là Dị giáo.
Nguyên Sinh nghe đến Dị giáo cũng đoán được phần nào, Dị giáo tác oai tác quái làm cho Hoàng Chiến giới không yên, lúc nào cũng bày ra đủ ma trận tàn sát vạn người, lại còn luôn lan truyền những khái niệm cực đoan.
Thật không ngờ địa bàn của Dị giáo lại là ở Đảo Phương Tây, hóa ra nơi đó là cấm địa cũng chính là vì việc này.
Bên cạnh trận đấu của Nguyên Sinh và Phi Thường, số phận của Trương Vô Kỵ cũng là đang thảm không kém.
Cả hai đều là phàm nhân không thể vận dụng nguyên lực, nên trận chiến được định đoạt hoàn toàn bởi võ kỹ và năng lực thể chất.
Nhưng mà Trương Vô Kỵ lại không thể ngờ rằng có người lại đang có thể chất vượt trội hơn y.
Đầu tiên Vô Kỵ xoay người thuận thế xuất ra một đấm bằng tay phải.
Nhưng đối phương lại nhanh nhẹn né được, rồi tung một cú đấm móc từ dưới vòng lên trên.
Vô Kỵ đưa tay trái chặn lại đòn đánh, nhưng lúc này cách biệt xuất hiện, nắm đấm của nàng ta vượt trội về lực lượng khiến cho Vô Kỵ không thể chặn được.
Cứ thế cú đấm móc ngược vào cằm của y khiến y ngã lăn ra sau.
Trương Vô Kỵ bật người dậy, chưa kịp lấy lại thế trận thì Vũ Cơ nàng đã ở trước mặt, kèm theo đó chính là nắm đấm siết chặt, miệng của nàng vẫn vậy từ lúc bắt đầu, luôn nào cũng là giương miệng lên cười.
Vô Kỵ lần này hiểu được thực lực đối phương không dám khinh thường, bản thân dồn sức chặn lại nắm đấm, lần này y chỉ bị bật lùi về sau mấy bước.
Nhưng lúc này nắm đấm thứ hai của Vũ Cơ xuất ra, Vô Kỵ lần này chọn tránh né, lần đầu tiên khi đánh thực chiến ở trạng thái phàm nhân, y phải tránh né, mà y cũng không hề biết rằng, trên lưng của y đã ướt đẫm mồ hôi, thứ cảm giác chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng Vũ Cơ chưa xuất hết đấm đã thu lại, nàng ta xòe nắm đấm tay phải ban đầu ra nắm chặt lại bàn tay của Vũ Cơ rồi kéo người của y ngã về trước.
Gối trái của nàng vung lên, động tác thống nhất vô cùng.
Mặt của Vô Kỵ cứ thế bị nàng ta lên một gối khiến cho y chật vật ngã xuống đất.
Mà Vũ Cơ lại là cười vang lên: “Ha hả, ha hả, thế nào, ta đánh hay không?”
Trương Vô Kỵ nhìn lấy cái bộ mặt lúc nào cũng gán lấy nụ cười gượng của nàng làm cho y cực kỳ cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng y lại rất nhanh nuốt sự phẫn nộ ấy vào lòng, mặt thoải mái ra, tự trách chính bản thân sao lại mất bình tĩnh như vậy.
Y đứng cả người dậy, nhìn về Vũ Cơ nở ra một nụ cười tươi: “Ngươi đánh hay lắm! Đánh đã rồi thì đến lượt của ta nhá!”
Trương Vô Kỵ rắn mặt lại, nghiến chặt răng nhìn xuống đất, đồng lúc này, gân xanh trên người của y hiển hiện lên giống như mạng nhện, cơ bắp của y phình lên theo những sợi gân.
Cả thân thể rất nhanh trong to hơn gấp rưỡi lần, chiêu thức này chính là một cấm kỹ đối với phàm nhân, có thể khiến cơ thể tăng sức mạnh lên nhiều trong thời gian ngắn.
Hiển nhiên sau khi sử dụng chính là khiến cho toàn thân đau đớn, suy nhược.
Nhưng những cảm giác này sau khi lấy lại cảnh giới thì chỉ giống như muỗi đốt.
Gia tăng sức mạnh, Trương Vô Kỵ tự tin phóng lên, tốc độ của y lúc này thậm chí ngang hàng với cả Hạt Nguyên cảnh.
Tiếp cận được đối thủ, Vô Kỵ xuất ra cước đầu tiên, Vũ Cơ đưa tay phải dựng lên trước đầu để che lại cú đá.
Lực đá cực mạnh làm cho cả người của Vũ Cơ bị đá văng ra sau, làm cho nàng phải chật vật đứng lên.
Lấy lại được cảm giác, Vô Kỵ không thể nhịn cười: “Haha, thế nào? Ta đánh đẹp chứ?”
Nói xong, Vô Kỵ lại lần nữa xông lên, tiếp đấy y tự tin tung mọi đòn chiêu từ đá đến đấm, thậm chí không thèm phòng thủ bởi mọi đòn t·ấn c·ông của Vũ Cơ.
Nhưng dù bị dồn ép như thế, Vũ Cơ vẫn luôn là giữ nụ cười trên mặt.
“Nào! Nói gì đi chứ! Ngươi cứ chỉ mãi cười thôi thì lát sẽ bị ta đ·ánh c·hết đấy! Cầu xin đi! Khóc đi!” Trương Vô Kỵ càng đánh càng hăng, y chả có chút nào thương hoa tiếc ngọc, trong lòng lúc này chỉ chờ mong Vũ Cơ sẽ chuyển đổi nụ cười, như vậy mới khiến những trận đòn khi nãy mà y phải chịu mới có thể hả dạ.
Nhưng lúc này, khuôn mặt hăng hái, phấn khích của Vô Kỵ không còn, nắm đấm của y lại đang bị Vũ Cơ tóm lấy, không phải chật vật mà là dễ dàng tóm lấy.
Lúc này nàng ta có sự chuyển biến…
Còn tiếp chờ mai…