Thân thể của Vũ Cơ bỗng căng to hơn, da mọc ra lớp lông nâu mỏng, răng nanh của nàng dài ra, ánh mắt chuyển sang đỏ đậm hung tàn.
Rất nhanh nàng trông như nửa người nửa thú, thân thể phải to hơn gấp hai lần ban đầu.
Nắm đấm của Trương Vô Kỵ bị tay của nàng bóp chặt.
“Răng rắc” Tiếng xương tay vỡ vụn cùng với tiếng hét thất thanh của Vô Kỵ vang lên.
“Ta vẫn đánh đẹp hơn ngươi.” Vũ Cơ vừa cười hớ hớ vừa nói, dứt lời không biết từ lúc nào cánh tay của nàng đã xuyên qua bụng của vô Kỵ, máu phún ra tung tóe ướt cả sàn đất.
Trương Vô Kỵ vẫn đưa ánh mắt khó tin nhìn về Vũ Cơ, y lại cứ thế b·ị đ·ánh bại, hơn nữa chỉ cần một đấm.
Từ khi ra đời, một đường thiên tài khiến cho y luôn đặt tầm mắt cao hơn mọi thứ, cho đến một ngày khi tham gia Song Vương Bí cảnh, y nhận được thất bại đầu tiên chính là khi nhìn Nguyên Sinh xưng đế, bản thân lại chỉ có thể là vương.
Quay về với thất bại khiến cho Vô Kỵ điên cuồng luyện tập hơn bao giờ hết, và y tự tin rằng với kết quả luyện tập này sẽ khiến y không phải nhận lấy một thất bại nào lần nữa.
Nhưng bây giờ, cả thân thể của y đang bị một bàn tay xuyên qua, thậm chí lần thua này còn thảm hại hơn cả lần thua với Nguyên Sinh.
Trương Vô Kỵ nắm lấy cánh tay của Vũ Cơ, đanh thép thét lên: “Ngươi đợi đấy! Một ngày nào đó ta sẽ đánh thắng ngươi.” Y quyết tâm cực độ.
Nhưng vẫn là nụ cười hớ hớ, Vũ Cơ nói: “Không có ngày đó đâu!”
Xong câu, Vũ Cơ lấy ra một món pháp bảo với hình dáng một tòa tháp vàng óng, đỉnh tháp là một viên ngọc xám sáng.
Nàng ta dùng món pháp bảo đâm thẳng vào đỉnh đầu của Vô Kỵ.
Chiếc pháp bảo đâm vào phát ra tiếng “ong ong” chói tai, Trương Vô Kỵ trước đòn này đau đớn cực độ, khuôn mặt méo mó.
Chỉ một vài giây sau, cả thân thể Trương Vô Kỵ vặn vẹo, uốn éo như những sợi bún đang bị nghiền ép, kèm theo đó là tiếng gào thét thê thảm của y, chút sau, y chỉ còn là một vũng máu.
Nhìn thấy một màn này, Nguyên Sinh, Nghiệt Sinh, Bùi Lăng, Lâm Phàm đều chấn động.
Quy tắc thế giới này là c·hết thì vẫn được toàn vẹn ra bên ngoài, nhưng khi thấy hành động vừa rồi của Vũ Cơ thì không còn ai tin được nguyên tắc này.
Nhìn thấy Nguyên Sinh hoang mang, Phi Thương khoái trí nói lớn: “Haha, ta biết các ngươi đang nghĩ gì? Đúng đó, dưới sức mạnh của Thiên giáo, các ngươi đừng mơ thoát được bên ngoài.”
Nguyên Sinh nghe thấy thế liền giữ lại bình tĩnh, y dồn sức đẩy lùi Phi Thương rồi vọt chạy về đứng kế cận của Nghiệt Sinh ba người.
Y nghiêm túc nói: “Chúng ta hợp tác, tình thế này vô cùng không ổn.”
Hiện tại hai tên kia quá bí ẩn, hơn nữa lại còn có thể g·iết người trực tiếp tại thế giới này, Nguyên Sinh tuy rằng tính cách tự cao, luôn thích một mình nhưng vẫn còn lí trí phân tích tình huống.
Nghiệt Sinh cũng gật đầu đồng ý với tình huống này, dù gì Nguyên Sinh là kẻ mạnh, mà hai tên kia còn mạnh hơn, nếu không hợp tác mà để Nguyên Sinh c·hết thì người tiếp theo c·hết sẽ là đến lượt của hắn.
“Được! Chúng ta cùng nhau tiêu diệt Dị giáo.” Nghiệt Sinh khí thế hừng hực nói.
Chưa đợi ai trả lời hắn đã nói tiếp: “Nguyên Sinh, ngươi đối phó nam nhân kia, ba người chúng ta thực lực yếu nên sẽ cùng nhau đối phó nữ nhân lai chó đó.”
Nguyên Sinh đứng người liếc nhìn về Nghiệt Sinh, đây là hợp tác! Rõ là ngươi muốn ta cầm chừng kẻ thù lợi hại nhất thì có!
Vũ Cơ và Phi Thương đi cạnh nhau bước lên, bỗng Phi Thương cười nói: “Ngươi là Nghiệt Sinh, kẻ phá đám Hội Thánh Chúa Trời Mẹ của chúng ta!”
Nghiệt Sinh nghe thấy liền hoảng, cả chuyện này mà bọn chúng cũng biết! Vậy không phải hắn sẽ trở thành tầm ngắm lớn nhất sao!
Bỗng Phi Thương một lần nữa nhìn sang tứ phía rồi hét lớn: “Hỡi bọn Thánh giáo, Tà giáo, Tịnh giáo ngu dốt, hôm nay Thiên giáo bọn ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sức mạnh thực sự.”
Cả Hoàng Chiến giới chấn động lần nữa trước lời thách thức này, Dị giáo khi xưa chỉ là ẩn mình ra tay, nay lại đang tuyên bố khai chiến, thứ bị cho rằng chỉ là lũ côn trùng sống tại những nơi tăm tối lại đang vươn mình trở thành dã thú.
Những cao tầng Thánh giáo, Tà giáo, Tịnh giáo đều đã tập hợp ở mỗi giáo phái để bàn luận.
Rất nhanh sau, ba đại giáo phái thống nhất mở ra Đại hội Tam giáo lần nữa để có kế sách phù hợp đối phó Dị giáo.
Quay lại Thư Hùng Đế giới.
Phi Thường lúc này lại làm một hành động vượt mọi tính toán.
Đầu tiên Vũ Cơ đi lên đánh Nghiệt Sinh và Nguyên Sinh tách ra chỗ khác.
Chỉ còn Bùi Lăng và Lâm Phàm đang ở đó thì Vũ Cơ lại đưa tay ra, miệng cười hớ hớ.
Phi Thường đi đến nói: “Hai người các ngươi có muốn trở thành người của Thiên giáo?”
Nghiệt Sinh và Nguyên Sinh nghe đến thì liền nghiến răng nghiến lợi, cả hai bọn hắn không ngờ Phi Thường và Vũ Cơ lại đang tuyển người ở tại nơi này?
Nếu như Bùi Lăng và Lâm Phàm thực sự đổi phe thì tình thế đang nguy hiểm lại càng thêm nguy hiểm.
Mà không chỉ bọn hắn, toàn cả Hoàng Chiến giới đều đang sốt ruột, nếu như Bùi Lăng và Lâm Phàm ngã lưng sẽ gây ra một cú trời giáng đối với tất cả mọi người, đặc biệt nhất là bảy đại thế lực đỉnh cấp.
Hai đệ tử thiên tài của cả Thánh giáo và Tà giáo mà ngã mình theo Dị giáo, vậy còn lấy khí thế ở đâu mà chống với chả đánh? Hai người là chuyện nhỏ, nhưng làm lung lay tư tưởng của tất cả mọi người mới là chuyện lớn.
Mặt của Bùi Lăng và Lâm Phàm đều co lại, nếp nhăn xuất hiện, bọn chúng vậy mà thực sự suy nghĩ.
Phi Thường thấy thế càng thêm thích thú, gã chỉ tay về hướng của Nguyên Sinh và Nghiệt Sinh rồi nói lớn: “Hai ngươi chẳng lẽ cứ muốn mãi đứng sau hai tên kia, mãi mãi trở thành kẻ thua cuộc, cường giả chỉ phân mạnh yếu, làm gì có phân đúng sai, gia nhập Thiên giáo, ta biết các ngươi sẽ bị đồng môn chê cười, nhưng khi cả hai ngươi đạt được sức mạnh dẫm đạp hết thảy, thì kẻ duy nhất được cười chính là các ngươi, truy cầu sức mạnh hay mãi mãi cúi đầu thất bại, hãy nói đi!”
Nghiệt Sinh ở bên cạnh chen vào: “Truy cầu sức mạnh cái quỷ gì! Hai ngươi là vương của ta, nếu sang bên kia cũng chẳng làm được gì đâu!”
Nhưng lời của hắn lúc này bị phớt lờ, Bùi Lăng nghi hoặc nhìn về Phi Thường rồi nói: “Nếu như gia nhập các ngươi, chúng ta sau khi ra khỏi giới này làm sao đi đến Đảo Phương Tây?”
Câu nói của Bùi Lăng làm cho những người đang nghe đang nhìn chấn động, đệ tử của Thánh giáo đã thuần phục kẻ thù, mà những đệ tử của Hạo Thiên tông cho đến chính sư phụ của Bùi Lăng đang đưa ra cái mặt ngu, như chưa thể tin vào sự thật này.
“Bọn ta tự nhiên có cách đưa các ngươi về Đảo Phương Tây! Các ngươi yên tâm!” Phi Thường khoái trí nói.
Bùi Lăng gật đầu, cứ thế gia nhập Dị giáo, chứng kiến được màn thể hiện sức mạnh của hai người, y đã rung động từ lâu, y cũng muốn giống như vậy, muốn mạnh mẽ để có thể đè đầu Nguyên Sinh và Nghiệt Sinh.
Lâm Phàm thấy Bùi Lăng như thế cũng nở nụ cười rồi nói: “Ta không muốn bỏ lỡ cơ duyên.”
“Haha, tốt lắm, hai người các ngươi rất sáng suốt!” Phi Thường cười nói rồi quay mặt hướng về Nghiệt Sinh hai người, ánh mắt tỏa ra sát khí.