“Ta cũng muốn gia nhập Dị giáo thì thế nào?” Nghiệt Sinh vừa cười vừa nói.
“Một lần nữa ta nhắc lại, chúng ta là Thiên giáo chứ không phải Dị giáo, và hơn hết, ngươi không xứng.” Phi Thường nói xong lao lên trực diện.
Nghiệt Sinh hoảng nói: “Nguyên Sinh, ngươi đối phó gã, ta cân ba tên còn lại.”
Nguyên Sinh thật thà lao lên đối chọi với Phi Thường, hai người vay mượn sức mạnh của tiên nhân lại lần nữa tạo nên dư chấn kinh hồn, y đơn giản nhĩ rằng Nghiệt Sinh là đế, hai tên đầu hàng kia sẽ không đánh được đế nên Nghiệt Sinh cân ba là hiển nhiên.
Mà y không thể tưởng tượng được rằng Nghiệt Sinh đã chạy cực lực phía sau.
“Đuổi theo hắn!” Bùi Lăng kịch liệt nói, từ lúc vào nơi này tới giờ y đều bị Nghiệt Sinh chà đạp đến cùng cực, bây giờ có cơ hội hiển nhiên liền muốn trả lại gấp mười.
“Đúng ý ta!” Lâm Phàm thẳng thắn nói, gã với Bùi Lăng là tương tự.
Mà Vũ Cơ cũng là cười cợt rồi liền đuổi theo, cứ thế ba người rượt theo Nghiệt Sinh.
Nguyên Sinh với Phi Thương lại một lần nữa tái chiến.
Mà Nghiệt Sinh cũng không thể chạy đi xa, tốc độ của cả ba người này không kém hắn mấy, nhưng hắn đứng lại đánh ba cũng là không thể có phần thắng, đặc biệt là cái nàng Vũ Cơ kia cực kỳ mạnh.
Nghiệt Sinh ngước mắt lên nhìn cái đồng hồ trên trời, thời gian vẫn còn không quá ngắn quá dài, chỉ cần hết giờ, thế giới sẽ lần nữa thu hẹp, đến lúc đó mạnh ai nấy chạy, hắn cũng sẽ có cơ hội.
Và vì thế, cách duy nhất hiện tại lúc này của hắn là cầm cự.
Hắn đứng lại quay đầu về sau, miệng nói: “Hình như ngươi tên Vũ Cơ, không biết có thể trò chuyện một phen.”
Vũ Cơ vẫn cười hơ hơ đáp: “Trò chuyện gì?”
“Tại sao ta cảm thấy các ngươi rất hiểu biết về nơi này?” Nghiệt Sinh đúc kết hỏi, cốt vẫn là câu thời gian, mà câu hỏi của hắn rất đúng, bọn người này hành động cực kỳ thành thục, hơn nữa còn đem theo một món pháp bảo mà bọn chúng tuyên bố có thể g·iết người ở đây.
Vũ Cơ lúc này vừa cười vừa đáp: “Các vị thần, chúng ta cũng có, những người kế thừa thần, chúng ta cũng có!”
“Hả!” Nghiệt Sinh ngu ngơ một phen, bỗng hắn cảm nhận được dòng chảy nguyên lực trong thân thể đang có biến chuyển.
Vũ Cơ không nói nhiều đưa hai tay lên, miệng nàng quát lớn: “Tiên Phục Phàm Pháp.”
Kết giới tỏa ra rộng lớn rất nhanh bao quanh Nghiệt Sinh và cả đám người Vũ Cơ.
Dòng nguyên lực bên trong thân thể của tất cả giống như bị nghẹn lại, như những dòng nước bị đóng băng đột ngột.
Cảm nhận được bản thân không thể thôi thúc được nguyên lực làm cho Nghiệt Sinh có chút cảm giác khó chịu, cái cảm giác “tiên nhân” luôn bao trùm bởi sức mạnh suốt năm mươi năm qua, bây giờ lại như phàm nhân đúng thật là một nỗi ám ảnh ghê gớm.
(P/s tác giả: Mà các bạn không nhìn sai, Nghiệt Sinh tính đến thời điểm hiện tại đã gần 70 tuổi, đã trải qua tổng cộng gần 50 năm chiến đấu kịch liệt trong thế giới tu tiên, hắn không phải đại thần mà chỉ mất vài ba năm đã đứng đầu một giới, hắn là một người tu luyện thực thụ, nếm trải đủ mọi cớ sự thế gian.)
Nghiệt Sinh rất nhanh thích ứng lại cảm giác này, hắn nhìn về Vũ Cơ và Lâm Phàm, Bùi Lăng đang đứng đó, ánh mắt phát ra chiến ý.
Chiến khí màu đỏ bốc lên trên người của Nghiệt Sinh.
Nhưng hắn không phải người duy nhất có khả năng này.
Bùi Lăng bước lên mấy bước, trên người cùng tỏa ra chiến ý dữ dội.
“Cái gì! Hai người sở hữu chiến ý!”
“Chiến ý đánh nhau, chắc chắn rất ác liệt đây!”
Ở dưới Hoàng Chiến giới, biết bao người bàn luận sôi nổi.
Như đã đề cập rất lâu trước đó, chiến ý là một loại thiên phú cực kỳ hiếm gặp liên quan đến đạo tâm.
Nó đại diện cho khao khát chiến đấu điên cuồng của người sở hữu, khiến cho người sở hữu có thể khai phá vượt qua giới hạn của bản thân, nhưng đồng thời cũng khiến cho người sở hữu mất đi một phần lý trí.
Bên cạnh chiến ý, còn có sát ý, tịnh ý,…
“Nếu đánh ở trạng thái phàm nhân này, ta không chỉ muốn cầm cự mà là muốn g·iết hết các ngươi.” Nghiệt Sinh hừng hực khí thế nói, chiến ý đã làm cho hắn tự tin lên rất nhiều.
Mà sự tự tin này xuất phát từ Thực Tâm của hắn, Thực Tâm từ một mầm măng tre do “Gióng” trồng lên khiến cho cơ thể của hắn có lực lượng và sức hồi phục mạnh ngang thậm chí còn vượt hơn so với những người chủ tu luyện thể.
Nghiệt Sinh trực diện xông lên, tốc độ của hắn cực nhanh, nắm đấm hắn hướng thẳng đến trước mặt của Vũ Cơ.
Nàng ta dùng đấm đối đấm, hai nắm đấm chạm vào nhau kịch liệt.
Nhưng nắm đấm của Nghiệt Sinh vậy mà lại mạnh hơn rất nhiều, nụ cười vẫn luôn tươi rối trên mặt của Vũ Cơ cũng vì thế mà sượng lại.
Nắm đấm chiến thắng, Vũ Cơ bị đẩy về sau.
Nghiệt Sinh ngay lập tức hướng đến Lâm Phàm, hắn muốn g·iết bớt đối thủ càng nhanh càng tốt.
Cảm thấy bị ngắm đến, Lâm Phàm hoảng, tốc độ, sức mạnh của Nghiệt Sinh đều quá nhanh, vượt xa dự tính của gã, thậm chí trong ánh mắt của gã thì Nghiệt Sinh chỉ như một bóng đen xẹt qua.
Không biết phản ứng như thế nào, Lâm Phàm theo bản năng đưa Tử Lâu kiếm chỉa thẳng về trước.
Nhưng cái tốc độ này chẳng đủ làm gì, Nghiệt Sinh vòng ra một bên, một tay chụp lấy chui kiếm của gã, một tay nắm cổ của gã xuất lên.
Tử Lâu kiếm được hắn chém từ trên xuống, sẵn sàng nhắm vào phần giữa trán Lâm Phàm.
Nhưng đường kiếm chưa đi hết nửa đường thì Vũ Cơ đã xuất hiện, nàng ta tung một cú đá vòng cầu về chỗ hắn.
Nghiệt Sinh xách lấy Lâm Phàm chặn lấy đòn đá, hành động làm cho Lâm Phòng gãy hết mấy thanh xương sườn, miệng ọc ra ngụm máu lớn.
Chưa dừng lại ở đấy, Nghiệt Sinh đưa Tử Lâu kiếm đâm về chỗ nàng.
Nụ cười trên môi Vũ Cơ càng thêm sượng, bởi vì tốc độ của Nghiệt Sinh lại càng thêm nhanh.
Nhưng cũng lúc này, Cửu Long kiếm đang được Bùi Lăng chém từ sau.
Nghiệt Sinh hết cách thu kiếm, ném thẳng Lâm Phàm về Vũ Cơ.
Bản thân hắn xoay người lại chém rơi thanh kiếm của Bùi Lăng rồi trực diện tiến đến chỗ của gã.
Bùi Lăng lúc này hoảng tột độ, mồ hôi chảy ra ướt hết áo, mà đũng quần không biết từ lúc nào đã chảy “tỏn tỏn”.
“Cứu ta!” Câu duy nhất mà Bùi Lăng có thể thốt lên lúc này, gã chỉ muốn gây ấn tượng với Vũ Cơ nên mới xuất kiếm mà thôi.
Đường kiếm dứt khoác của Nghiệt Sinh lại lần nữa xuất ra, mà lần này cái rơi chính là một cánh tay của Bùi Lăng.
Vũ Cơ đẩy Lâm Phàm ra khỏi người mình, giận dữ đứng lên, trên mặt vẫn là nụ cười sượng đấy.
Mà lúc này, cả người của Bùi Lăng đã bị Nghiệt Sinh chém rời hai tay, một chân, máu chảy “ròng ròng” thậm chí là phún lên.
Nghiệt Sinh không g·iết Bùi Lăng là bởi nếu bây giờ hắn g·iết thì Bùi Lăng sẽ được truyền tống ra bên ngoài.
Nên hắn muốn giữ lại mạng gã, nếu có thể sẽ dùng Tinh Thần Biến tiêu diệt, khi mà Vũ Cơ lúc trước dùng pháp bảo hình tháp kia g·iết Lâm Phàm, hắn đã phát giác ra món v·ũ k·hí chính là t·ấn c·ông linh hồn.
Như vậy chỉ cần dùng Tinh Thần Biến tru diệt linh hồn, hắn nghĩ rằng bản thân sẽ g·iết được những kẻ này hoàn toàn.
Vũ Cơ lúc này gồng lên, một lần nữa huyết mạch yêu thú của nàng bạo phát, biến thành dạng nửa người nửa thú.
Nàng không phải bán yêu, mà là dùng huyết pháp đưa máu yêu thú chảy vào trong thân thể, chính là để phát huy sức mạnh khi mà sử dụng năng lực ngưng dòng chảy nguyên lực của mình.