Sức mạnh được gia tăng chóng mặt, Vũ Cơ rất nhanh lấy được thế cân bằng với Nghiệt Sinh.
Cả hai cân tài cân sức tung từng đòn chiêu, Nghiệt Sinh khả năng cận chiến cực kỳ tốt, Tam Ý Thế Quyền của hắn có những đòn chiêu có thể áp dụng ở lúc này.
Vũ Cơ càng đánh càng hăng máu, nụ cười vốn luôn trên môi của nàng lại đang khép dần.
Còn về Lâm Phàm, gã đang nằm chật vật trên mặt đất, vốn đã có thể đứng lên được nhưng nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Bùi Lăng, gã quyết định cứ thế này mà nằm lấy.
“Nghiệt Sinh, tao thật sự muốn xé xác mày ra!” Lâm Phàm thì thầm trong miệng, ánh mắt vẫn liếc nhìn quan sát trận chiến.
Bùi Lăng thì lúc này tâm trạng có biến chuyển, gã ngước nhìn ánh mặt trời, trong đầu có chút tưởng niệm.
Nhớ lại năm mươi năm về trước, gã ẩn nhẫn ở trong Nhất Nam tông, chỉ vùi đầu tu luyện, thậm chí còn là sư huynh rất coi trọng Nghiệt Sinh.
Nhưng về sau khi thoát ra khỏi Song Vương Bí cảnh được Hạo Thiên tông nhận về.
Lúc này gã mới biết thế giới còn rất nhiều thiên tài, nhưng gã vẫn quyết ẩn nhẫn với ý chí một ngày nào đó sẽ trở nên mạnh nhất.
Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, ẩn nhẫn tu luyện, cho dù là để cho những đệ tử khác chà đạp, vậy mà kết quả, gã vẫn mãi mãi không thể vượt qua được cái bóng khổng lồ trước mặt, Nguyên Sinh.
Cũng vì việc này mà gã dần chuyển biến về tính cách, sự ức chế mấy chục năm khiến cho gã như lột xác thành con người khác.
Nhưng dù đã chuyển biến như vậy, gã vẫn mãi mãi là kẻ thua cuộc, thậm chí lúc này là thua cả Nghiệt Sinh, người mà khi xưa gã chỉ xem là có chút hứng thú.
Ở bên kia chuyến tuyến, Nguyên Sinh và Phi Thương cũng là đại chiến tiếp diễn.
Nguyên Sinh yếu thế hơn hẳn, toàn thân lúc này đã tràn ngập v·ết t·hương, không còn hình ảnh một đại sư huynh bình tĩnh, phong thái nhẹ nhàng, Nguyên Sinh đang gào thét chiến đấu vì sinh mệnh của mình.
“Hóa Tiên Đỉnh.” Nguyên Sinh hướng mắt lên trời gào lên, trên người của y lúc này bóc ra một luồng khí trắng hư ảo đưa cả người y như chìm vào tiên mộng.
Rất nhanh, Nguyên Sinh phát ra khí tức toàn vẹn của một vị tiên, nguyên lực của y chuyển hóa đến nồng đậm đáng sợ, lúc này e rằng đã có thực lực của một vị Tụ Nguyên cảnh lâu năm.
Trên tay Giả Tiên kiếm, một thanh kiếm chui vàng, lưỡi bạc, chạm khắc huyền mỹ một bầy hạc, Nguyên Sinh lại càng giống một tiên tôn hơn nữa.
Nhưng Phi Thương lại luôn phi thường.
“Nhập Tiên, Biến.” Dứt lời, thân thể của gã chấn động, một nguồn sáng từ trong người đi ra rồi lại đi vào.
Khí tức của Phi Thương cũng vì hành động này mà biến hóa vô lường, sức mạnh thậm chí còn cho người ta cảm nhận được mạnh mẽ hơn Nguyên Sinh.
Tiếp đấy gã triệu hồi Tru Tiên kiếm, thanh kiếm màu xanh ngọc, chui kiếm hình nhọn điêu khắc những đám mây bồng bềnh.
Nguyên Sinh chỉa kiếm lên trời, đối phương mạnh thì y sẽ phải càng mạnh, y từ trước đến nay chưa từng gặp phải tình huống như này, nhưng sẽ không phải vì là lần đầu nghịch cảnh mà bỏ cuộc.
“Tu tiên chính là liều mạng.” Nguyên Sinh thét lên, khí tức tiên của y thoát ra thành những đám mây trắng rồi lại bao quanh Giả Tiên kiếm.
Kiếm ý có hình dáng, đẳng cấp kiếm hình.
Kiếm hình biến hóa không ngừng, tùy ý chủ nhân, đẳng cấp kiếm chủ.
Và Nguyên Sinh chính là kiếm chủ.
Đám mây tiên lực tập hợp lại với nhau tạo nên một dòng chảy xanh nồng đậm uốn lượn trên lưỡi kiếm.
“Ôi bà ơi! Từ khi nào mà kiếm ý có thể hóa thành chất như thế!”
“Đây chính là sức mạnh của Hóa Tiên trong truyền thuyết sao? Không biết nếu là tiên thật sự thì sẽ còn kinh khủng thế nào?”
Phi Thương trước sự cố gắng của Nguyên Sinh lại nhếch môi, xung quanh người của y hình thành nên một pháp nhỏ.
Pháp trận chỉ to gấp mười người bình thường, nhưng bốn hướng của trận đều là một người nam nhân đang quỳ một gối, mắt tựa xuống.
“Hôm nay ta dùng Tru Tiên Kiếm trận, được ta dùng chiêu này, xem như đã là một hình thức công nhận với ngươi.” Phi Thường dõng dạc nói, trong lời chứa đầy tự tin sẽ chiến thắng.
Nhưng lúc này, Nguyên Sinh xuất hiện biến hóa, khí thế của y tăng vọt, sức mạnh của y hay Phi Thường đều giống nhau, chỉ là “đóng giả” sức mạnh của tiên.
Nhưng đóng giả thì vẫn có phần trăm là giống.
Mà là “tiên” sẽ có một số quy tắc để dùng sức mạnh.
Mà thứ nhất là ý chí và cảm ngộ.
Nguyên Sinh tỉnh, từ nãy đến giờ y chiến đấu vì mạng sống, nhưng lúc này đây, trong thâm tâm của y lại chỉ muốn chiến đầu vì tự tôn, chiến đấu vì khí tức tiên mà mình đang có.
Tiên mà sợ ư? Không có!
Tiên mà lại yếu sao? Không có.
“Ta là tiên, sức mạnh của ta là tiên, ta sẽ tru diệt ngươi, ngươi không xứng với khí tức đó trên người.” Nguyên Sinh thét lên, đồng với lời nói chỉ là kiếm đưa về trước, sức mạnh kiếm chủ cũng thoát ra cuồn cuộn như thác chảy.
Phi Thường có chút giật mình, sự chủ quan hoàn toàn biến mất, Nguyên Sinh lúc này đã thật sự tạo cho gã cảm giác đe dọa.
“Ta hoàn toàn công nhận ngươi, nhưng kết cục vẫn thế, nó từ lúc đầu đã được định.” Dứt lời, Tru Tiên Kiếm trận được khai triển, bốn hình nhân ở mỗi phía của pháp trận quỳ xuống bằng cả hai chân, đầu dập xuống.
Lúc này Phi Thương đưa kiếm đâm đúng vào tâm của pháp trận.
Pháp trận xoay tròn, một thanh kiếm tiên khổng lồ từ pháp trận từ từ hiện ra, hình dáng y hệt Tru Tiên kiếm mà Phi Thương đang cầm trên tay.
“C·hết đi.” Phi Thương gào lên.
Rất nhanh, kiếm trận của gã và chiêu thức kiếm chủ của Nguyên Sinh v·a c·hạm vào nhau.
Chấn động khiến cho một cơn bão hình thành quét ngang hết thảy, hoang mạc liền càng thêm hoang tàn.
Thậm chí không gian xung quanh cú v·a c·hạm đều đã rạn nứt.
Khói cát tán hết, kết quả đòn chiêu rất nhanh hiện ra trước mặt.
Người đang nằm thở hổn hển dưới đất, lại là Nguyên Sinh, thanh Giả Tiên kiếm của y cũng nằm cách đó không xa, thân kiếm cũng là tổn hại với những vết rạn nứt.
“Sư huynh!”
“Không! Không thể nào!”
Những đồng môn Hạo Thiên tông chứng kiến cảnh này thốt lên, nhiều cao tầng cũng không khống chế được mà bật người dậy, mặt lo lắng.
Phi Thương với cánh tay phải đầy máu, bản thân gã cũng b·ị t·hương không kém, nhưng cuối cùng gã vẫn là người chiến thắng.
“Ta thật sự sai khi lần đầu đã đánh giá thấp ngươi, lần này ta sẽ cho ngươi một c·ái c·hết thật nhẹ nhàng xem như phần thưởng vì sự cố gắng.” Phi Thương vừa nói vừa chĩa Tru Tiên kiếm về Nguyên Sinh, tay trái lại đang cầm lấy pháp bảo hình tòa tháp có thể tru diệt linh hồn.
Nguyên Sinh không nhìn lấy Phi Thường, y đưa tầm mắt nhìn lên cao, y thua là sự thật, nhưng ít nhất y không thẹn với lòng, trận chiến này y đã chiến đấu toàn vẹn.
Chỉ đáng tiếc bản thân đã quá tự cao, tự đại, khi luôn cho rằng bản thân thiên phú đệ nhất liền bỏ bê tu luyện, cho bản thân thời gian thoải mái quá nhiều.
“Tiên cũng phân mạnh yếu!” Nguyên Sinh thốt lên câu cuối cùng.
Phi Thương đang muốn kết liễu thì một luồng sức mạnh hướng đến chỗ của gã.
Đòn đánh mang màu đồng thau, nặng như vạn tấn, đẩy cả người gã bay đi xa.
Nguyên Sinh cố ngẩng đầu lên nhìn xem là ai đã cứu mình, mà Phi Thương cũng là ngạc nhiên không thôi.
Người đến là một nữ nhân, nàng cũng là người của Hoàng Chiến giới đã tham gia từ lúc bắt đầu.