“Tranh tranh đấu đấu, ta thực sự không muốn tham gia, nhưng vì sinh linh, ta lại không thể nào để cho giáo phái các ngươi chiến thắng.” Đàm Dung mở miệng, nàng là người duy nhất không có vị chức vương, đế mà là tự mình ngộ đạo xưng vương.
Nguyên Sinh nhìn về Đàm Dung, nữ tử này khuôn mặt trắng mịn búng ra sữa, trên người khoác bộ thanh y tao nhã, dáng dấp phải nói là sông núi hùng vĩ, đặc biệt nhất trên người nàng là đôi mắt xanh thuần khiết tạo cho nàng vẻ đẹp như tiên tử không nhiễm bụi trần.
Phi Thương đứng dậy, hứng thú nhìn về nàng, miệng nói: “Vì sinh linh! Vậy ngươi cho rằng chúng ta không vì sinh linh, là đúng là sai, đừng cho rằng bản thân ngươi có quyền quyết định.”
Phi Thương quát lớn rồi bay lên một tay chưởng một chưởng tiên lực đáp xuống.
Đàm Dung đứng yên đấy, hai tay nàng chấp lại, xung quanh người nàng liền được một hào quang hộ thể với hình dáng của một cái chuông đồng.
Tiên lực đánh vào chiếc chuông tạo nên tiếng “bong” chói tai, nhưng chiếc chuông vẫn cứ vậy kiên cố.
Phi Thường hạ người xuống mặt đất, ánh mắt có chút thất thần không thể tin được.
Nguyên Sinh kề bên càng là trố to mắt.
“Ta có lầm không vậy? Nàng ta rốt cuộc là ai? Từ khi nào Tịnh giáo lại có người lợi hại như thế.”
“Cực Tịnh môn lại khai sinh một đại thiên tài rồi? Đòn này khi nãy Nguyên Sinh phải chật vật lắm mới đỡ được mà nàng vẫn chỉ đứng yên ở đó!”
Đám đông quan sát nghị luận không ngừng, hầu như tất cả đều đang ngạc nhiên trước thực lực của Đàm Dung.
Tự nhiên khi không lại xuất hiện một người mạnh như thế, tất nhiên là thu hút sôi nỗi.
Ngộ đạo xưng vương, há có thể tầm thường.
“Ta không tự cho rằng mình có khả năng phán xét, chỉ là ta có khả năng nhận biết thiện ác.” Đàm Dung đưa mắt lên nhìn Phi Thường, đôi mắt của nàng lóe lên một cái, trên người của Phi Thường trong mắt nàng bị bao trùm bởi một luồng khí đen tàn ác.
Định Nhân Linh nhãn, thể chất đặc thù của Đàm Dung, nàng từ nhỏ khi sinh ra đã có thể nhìn nhận được người xấu, tốt do đôi mắt này.
Kẻ tà ác lại có màu đen, người thánh thiện lại có hàu quang.
Tàn ác, ích kỉ, phẫn nộ, nóng giận, tốt bụng, hào phóng… mỗi một tính cách đều có một màu sắc riêng biệt.
Và mỗi người sẽ lại được tổng hợp bởi rất nhiều màu sắc khác nhau, những tính cách nỗi trội sẽ lại chiếm được phần màu dày đặc hơn.
“Nhận biết thiện ác! Ngươi tưởng rằng ngươi là thánh nhân! Đừng nghĩ xinh đẹp thì cho rằng mình là tiên nữ.” Phi Thường tức giận nói, dường như việc nàng chỉ đứng yên chấp tay đã chặn được đòn của gã khiến cho gã mất bình tĩnh.
Trận chiến lại càng thêm kịch liệt.
Ở bên đấu trường của Nghiệt Sinh.
Cả hai đã đấu cận chiến với nhau mười phút liên tục, cả hai ngang tài ngang sức, người này ăn phải một đấm thì người kia phải chịu lấy một đá.
Lâm Phàm vẫn nằm ở đó ngóng trong tình hình.
Nhưng lúc này, trận chiến lại có chút chuyển biến.
Chiến ý trên người của Nghiệt Sinh ngày càng mạnh mẽ, khiến cho hắn càng đánh càng hăng.
Nhưng nhiêu đó chưa đủ, bỗng bên cạnh chiến ý, một luồng ý chí màu xám đen tối xuất hiện, nó phát ra sát khí kinh hồn, không phải vì khác mà chính là sát ý.
Chiến ý lại còn thêm sát ý, Nghiệt Sinh ngày càng điên cuồng, nhưng không chỉ mỗi ý chí của hắn mạnh thêm, lực lượng thân thể của hắn càng thêm vượt giới hạn.
Dần dần, Nghiệt Sinh lại là người lấn át, Vũ Cơ lúc này vậy mà dần dần đánh rơi thế trận.
Nụ cười trên mặt ban đầu của nàng lúc này đã hoàn toàn biến thành cái biểu cảm nghiến lợi, cắn răng, trông vô cùng tức giận.
“Tên khốn! C·hết đi.” Nàng hét lên.
Huyết mạch yêu thú trong người của nàng lại càng thêm bạo phát, đôi mắt nàng đỏ rực, toàn thân mọc dày lớp long yêu thú, chân tay đều biến dạng thành giống như chi thú.
“C·hết đi.” Vũ Cơ đưa móng vuốt cào xuống.
Cách đánh của nàng thay đổi trăm tám mươi độ, từ võ kỹ nhân loại ban đầu, bây giờ giống như một con yêu thú mất đi lí trí, đánh nhau bằng bản năng.
Nghiệt Sinh nhìn lại vết cào trước ngực của mình, miệng giương lên nụ cười.
“Đánh thú, ta có kinh nghiệm.” Nghiệt Sinh lần nữa xông lên.
Hắn đưa nắm đấm về trước, nhưng lúc này Vũ Cơ đã có hình thể to lớn hơn, móng vuốt của nàng rơi xuống, rất nhanh sẽ chạm vào người của Nghiệt Sinh khi mà nắm đấm của hắn chưa đến nơi.
Bỗng lúc này Nghiệt Sinh lại lùi lại, Vũ Cơ trước mặt đang dùng cả tứ chi đứng trên mặt đất, thân hình giống như một con gấu lớn.
Nghiệt Sinh tiếp cận bằng cách chỉ đánh bằng từ sau người của nàng, trở thành thú bò bốn chân, thì phía sau lưng sẽ lại luôn mất đi tính linh hoạt.
Cứ thế, Nghiệt Sinh t·ấn c·ông hiệu quả liên tục vào người của Vũ Cơ.
Lâm Phàm lúc này mất kiên nhẫn hét lên: “Giải trừ kết giới, ta đánh với hắn một phen rồi lúc đó ngươi lại đánh tiếp.”
Ý tưởng của Lâm Phàm cực hay, khi còn tu vi, Lâm Phàm chưa chắc đánh thắng nhưng sẽ làm Nghiệt Sinh chật vật thương tích, như thế Vũ Cơ lại dùng kết giới phàm nhân thì kết cục của Nghiệt Sinh rất rõ.
Chỉ đánh tiếc, Vũ Cơ lúc này nào có lí trí, mà nếu có, với tính cách của nàng cũng sẽ không chấp nhận việc đó.
Chỉ thêm tầm mười phút, Vũ Cơ ngã xuống, sức mạnh yêu thú bị thu hồi dần, nàng cũng ngất đi.
Trước khi ngất, một khung cảnh hiện ra trước mắt của nàng, là một quá khứ bi thương, nàng bị cha, mẹ bỏ rơi trong một khu rừng, lạ thay vậy mà nàng lại được một loài yêu thú tên là Phích Liệt hùng thu nuôi và chăm sóc đến lớn.
Khi nàng mười mấy tuổi liền bị một nhóm tu tiên giả phát hiện.
Nhận ra được thiên phú của nàng, nhóm tu tiên ấy bắt nàng đi rồi bày đủ trò thí nghiệm các loại công pháp.
Thậm chí vì nàng được nuôi dưỡng từ nhỏ bởi yêu thú, trên người đã nhiễm rõ khí tức và sự quen thuộc với Phích Liệt Hùng, nhóm tu tiên giả đó đã g·iết c·hết con Phích Liệt Hùng nuôi dưỡng nàng rồi lấy tinh huyết đó thô bạo đưa vào người nàng.
Vũ Cơ sau khi được cấy tinh huyết thì sống dậy, nàng lúc nào cũng đưa nụ cười trên môi bởi vậy con Phích Liệt Hùng nuôi nàng chỉ là tứ đẳng, không biết nói chuyện, nó chỉ biết nhìn nàng cười, và nàng cũng luôn mỉm cười theo người mẹ thú này.
Sống với nhân loại, nàng dần quen thuộc lại, nhưng kí ức về người mẹ sẽ mãi hiện lên trên nụ cười lúc nào cũng dán trên mặt của nàng.
Vũ Cơ ngất lịm, kết giới giải trừ, tu vi bắt đầu có thể sử dụng được, nhưng trước khi điều đó xảy ra, Lâm Phàm đã bị Nghiệt Sinh chém lìa tứ chi.
Tu vi có lại, Nghiệt Sinh lập tức liền muốn dùng Tinh Thần biến kết thúc Lâm Phàm, nhưng đúng lúc này Phi Thương xuất hiện tung chưởng về chỗ của hắn.
Đón lấy một chưởng, Nghiệt Sinh b·ị đ·ánh bay mấy bước.
Phi Thương nhân cơ hội ôm lấy Lâm Phàm và Vũ Cơ vọt đi.
Nghiệt Sinh nhướng mày không hiểu tại sao Phi Thương lại chạy, nãy giờ mất hết tu vi nên hắn không quan sát được bên ngoài.
Nhưng hắn tạm thời không quan tâm, Lâm Phàm và Vũ Cơ đã bị mang đi thì ở đây vẫn còn Bùi Lăng.
Nghiệt Sinh tiến đến, Bùi Lăng nhìn lấy hắn bằng ánh mắt buông thả.
“Ngươi cũng thấy rồi đấy, bản thân ngươi cũng bị bỏ rơi rồi.” Nghiệt Sinh cười nói.
“Bỏ rơi thì sao? Ngươi có thể g·iết ta chắc? Cùng lắm ta lại bị ném ra bên ngoài thôi.” Bùi Lăng bình thản đáp.