“Haha, nếu ta nói ta có thể thì sao?” Nghiệt Sinh tự tin nói.
Bùi Lăng cảm giác được lời nói của Nghiệt Sinh không phải nói đùa liền có chút hoang mang: “Ngươi g·iết ta bằng cách nào?”
Nghiệt Sinh lúc này dùng sức mạnh của Tinh Thần Biến phô trương ra, nguồn năng lượng linh hồn hùng mạnh khiến cho Bùi Lăng càng thêm hoảng.
“Chắc ngươi nhớ hai món pháp khí mà hai tên Dị giáo kia dùng cũng là sức mạnh linh hồn, giờ thì ngươi nghĩ thế nào rồi chứ!”
Bùi Lăng thu hồi ánh mắt cay độc, khuôn mặt hắn bắt đầu tĩnh lặng nói: “Nghiệt Sinh, ta và ngươi dù gì cũng là đồng môn.”
“Đồng môn mẹ gì! Ta cho ngươi mười giây suy nghĩ di ngôn.”
Bùi Lăng đảo mắt liên tục, suy nghĩ đủ mọi phương thức, trong lòng quyết sẽ vực dậy đánh hết sức, dù chỉ có một tia hy vọng vẫn phải cố, tuy thân thể bị mất hết hai tay, một chân, nhưng nguyên lực vẫn còn đa phần.
Nhưng điều mà gã sẽ không thể ngờ được rằng là Nghiệt Sinh dù miệng nói mười giây, nhưng giữa chán đã liền bắn ra Tinh Thần Biến vào chính diện đầu của Bùi Lăng, hắn còn cố gắng giảm cường độ để giày vò Bùi Lăng c·hết trong đau đớn.
Tiếp nhận c·ái c·hết bất ngờ, lúc này Bùi Lăng lại không cảm thấy đau, thứ duy nhất mà gã còn chưa chấp nhận được chính là tại sao bản thân lại thua?
Những kí ức từ khi xưa tràn về, lúc này một thứ xẹt qua trước mặt của gã, chính là thanh đao đen tuyền đầu tiên mà gã sử dụng khi ở Nhất Nam tông.
“Đao…” Bùi Lăng duy chỉ một ý nghĩ này.
Gã giác ngộ, cứ nghĩ rằng nhận được truyền thừa sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng việc bỏ đao chọn kiếm đã khiến cho gã mất đi phương hướng của cuộc đời, đao mới thực sự là chân ý của gã, nhưng đáng tiếc gã lại tự đạp bỏ thiên phú lớn nhất của mình.
“Đao…”
“Hmmm…” Nghiệt Sinh nghi hoặc, Bùi Lăng lúc này nhàn nhạt phát ra một cổ đao ý cực sắc bén, cấp độ đã phải là đao chủ.
Nhưng hắn cũng chả quan tâm, vài giây tiếp, Bùi Lăng c·hết.
Nghiệt Sinh ngẫm một chút rồi liền vọt đi đến hướng ban đầu, ở đó hắn cảm nhận được một luồng khí tức của Nguyên Sinh và một luồng khí tức rất thanh thuần.
Đến gần, Nghiệt Sinh phát hiện lấy Nguyên Sinh đang b·ị t·hương, mà nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh thì rất ung dung, hai tay chấp lại, mắt nhắm chặt.
Nguyên Sinh cũng đã phát hiện Nghiệt Sinh: “Ra đi, nàng không phải là kẻ địch.”
Nghiệt Sinh thấy thế từ từ bước ra bên ngoài, hắn nhìn về Nguyên Sinh rồi hỏi: “Phi Thương là do ngươi và nàng đánh bại?”
“Không phải ta, ta không phải là đối thủ của gã.”
“Vậy là nàng?”
“Cũng không hẳn, khi nãy gã tung chiêu thì nàng đỡ được, sau đó thì gã liền bỏ chạy.”
Nghiệt Sinh gật đầu, chắc chắn là do Phi Thương cảm nhận được Vũ Cơ gặp nguy hiểm nên liền bay đến cứu.
“Nàng đỡ được một đòn của tên đó mà trông vẫn bình thản như vậy, khi nãy ngươi đỡ còn chật vật mà.”
Nguyên Sinh không đáp chỉ gật đầu.
Lúc này Nghiệt Sinh mới hỏi lại: “Ngươi chắc chắn nàng không phải kẻ thù?”
“Chắc chắn, nàng là người của Tịnh giáo, hơn nữa ngươi không thấy khí tức của nàng cực kỳ thiện lành.”
Nghiệt Sinh nghe thế cộng thêm quan sát liền giảm đi chút lo lắng.
Hắn đi đến gần nàng ta, đưa tay quơ qua quơ lại trước con mắt đang nhắm chặt của nàng.
Bỗng nàng mở mắt khiến cho Nghiệt Sinh giật mình nhảy dựng về sau.
Đàm Dung nhìn kỹ vào người của Nghiệt Sinh, ánh mắt đảo lên đảo xuống.
Nghiệt Sinh lấy tay che thân, trong đầu tự oán trách bản thân đã quá cuốn hút, nhưng mà công nhận nữ này thật đẹp, so với Tiểu Tiểu hay Liên Ngọc đều không kém hơn.
“Ngươi thật tạp nham!” Đàm Dung chốt một câu rồi lại nhắm mắt.
Để cho Nghiệt Sinh đứng hình trợn mắt, ta tạp nham chỗ nào?
Chẳng lẽ ý nàng là nhan sắc của ta có quá nhiều nét đặc biệt?
“Tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Câu nói của Nguyên Sinh chấm dứt trí tưởng tượng phong phú của Nghiệt Sinh.
Hắn quay mặt về đáp: “Ta có thể đánh bại tên Vũ Cơ kia, còn tên nam nhân kia thì nàng và ngươi hợp sức chắc đủ rồi phải không.”
Nguyên Sinh gật đầu, với thực lực của Đàm Dung vừa thể hiện, y tự tin đã có thể đánh bại Nghiệt Sinh.
Lúc này thì Đàm Dung lại mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: “Ta không biết đánh nhau!”
“Hở!!!” Nghiệt Sinh trợn mắt nói, hắn cảm nhận được vương tức của Đàm Dung, tu vi cũng đã là Động Nguyên cảnh, nhưng tại sao lại không biết đánh nhau.
“Tại sao lại không biết đánh nhau, là do bị phong ấn gì sao?” Nghiệt Sinh hỏi.
Nhưng Đàm Dung không đáp gì.
Đến khi Nguyên Sinh hỏi tiếp: “Hay là khi nãy đỡ chiêu đó là ngươi cưỡng ép nên giờ đã bị trọng thương.”
Đàm Dung lắc đầu đáp: “Không phải, chỉ là ta trước giờ không học công pháp đánh nhau.”
Nghiệt Sinh càng nghe càng cảm thấy quái, làm gì lại có tu tiên giả không biết đánh nhau? À mà khoan, tại sao nàng bơ hắn mà lại trả lời Nguyên Sinh?
“Không học công pháp đánh nhau, vậy chiêu công pháp khi nãy ngươi dùng là gì?”
“Đó không phải là công pháp, chỉ là ta tự ngộ ra trong quá trình ngộ đạo mà thôi.”
Nghiệt Sinh chen vào hỏi: “Ý là ngươi tự ngộ công pháp sao?”
Đàm Dung vẫn im lặng.
Nguyên Sinh mới hỏi: “Vậy là ngươi chỉ có thể chắn đòn đúng không?”
Đàm Dung gật đầu đáp: “Vâng, nhưng ta sẽ tham gia trận chiến, những kẻ mang màu đen như vậy phải c·hết.”
Nghiệt Sinh lúc này nhận ra vấn đề, quả thật là nữ nhân này đang phủ hắn.
Hắn cố gắng nhớ lại quá khứ xem có từng gặp qua hay đắc tội qua mà bản thân không biết hay không? Nhưng kết quả rõ ràng là không có.
“Ngươi tên là gì?” Nghiệt Sinh hỏi đến.
Đàm Dung im lặng, Nghiệt Sinh giận đến đỏ người, liền hỏi tên cũng không được?
Nguyên Sinh mới đáp hộ: “Nàng tên Đàm Dung.”
Đàm Dung, Đàm Dung, Tịnh giáo, rõ ràng là chưa hề gặp qua.
“Đàm Dung, ta có thể hỏi vì sao ngươi lại ghét ta không? Từ nãy đến giờ dường như ngươi đều không muốn nói chuyện với ta.” Nghiệt Sinh không nhịn nổi nên trực tiếp hỏi.
Đàm Dung lúc này mới nhìn thẳng về Nghiệt Sinh, chân mày nàng nhíu lại rồi kết ba chữ: “Ngươi tạp nham!”
Màu sắc của Nghiệt Sinh được pha trộn bởi đủ thứ, đen có, sáng có, không thể phân được là chính hay tà, mà tính cách nhiều nhất lại là màu xám nâu, màu đại diện cho tính cách vô sỉ.
Kiểu tạp nham như thế này rất không thuận mắt Đàm Dung.
Nhận được câu trả lời này, Nghiệt Sinh thực muốn bật khóc, ta tạp nham chỗ nào?
Nguyên Sinh không quan tâm mà nói: “Cả ba chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi, thời gian trên bầu trời sắp hết, khi ranh giới lần nữa thu hẹp, trận chiến sống còn này cũng sẽ được quyết định, chỉ tiếc chúng ta không có pháp bảo như bọn chúng, dù chiến thắng chúng ta cũng không g·iết được hoàn toàn bọn chúng.”
Nghiệt Sinh quyết định không nói về việc bản thân có Tinh Thần Biến.
Thế là cả ba ngồi xuống tranh thủ thời gian hồi phục lại nguyên lực cùng trị thương.
Nguyên lực thế giới này có rất nồng đậm, so với Đại Lục phải là gấp hai lần.
Hiện tại có bốn mảnh vỡ vương miệng, Nguyên Sinh giữ một cái, Nghiệt Sinh giữ một cái, mà nhóm Phi Thương đang giữ hai cái.
Lực lượng hai bên cũng là ba người.
Đàm Dung, Nguyên Sinh, Nghiệt Sinh.
Phi Thương, Vũ Cơ, Lâm Phàm.
Trận chiến tiếp theo diễn ra sẽ phân định thắng thua.
Ở dưới Hoàng Chiến giới, tất cả đều đang đặt kỳ vọng vào nhóm Nguyên Sinh, Dị giáo nếu như chiến thắng sẽ là một đại họa rất lớn.
Nhưng mà họ không biết rằng, Phi Thương vẫn còn không phải chỉ một con át chủ bài.