Qua thêm ba mươi phút, lúc này đồng hồ trên bầu trời đã hết.
Một lần nữa ranh giới thế giới thu hẹp lại, do không nằm trong ranh giới nên nhóm ba người Nghiệt Sinh phải di chuyển cấp tốc, giải thích dễ hiểu chính là “chạy bo”.
“Cẩn thận, coi chừng bị t·ấn c·ông bất ngờ!” Nguyên Sinh dặn dò nói.
Và đúng như mọi dự tính, lần này thế giới thu hẹp lại rất nhỏ, nên việc chạm trán của hai bên cứ thế xảy ra.
Đối thủ bên kia, Vũ Cơ đã hồi phục lại được phần nhiều, khi nhìn thấy Nghiệt Sinh, nàng vẫn không thể giữ được nụ cười mà chuyển sang trạng thái căm phẫn.
Phi Thương đánh giá Nghiệt Sinh lần nữa, gã không ngờ rằng Nghiệt Sinh lại có khả năng như này.
Thật ra Thiên giáo vốn đã biết đến Thư Hùng Đế giới này từ lâu, thậm chí đã điều tra những người sẽ tham gia.
Và trong số đó, chỉ có mỗi hai người phải bận tâm là Nguyên Sinh và Trương Vô Kỵ.
Phi Thương vốn cứ nghĩ đối thủ yếu như vậy mà bọn chúng lại nắm được tình hình, thông tin thì sẽ có thể chiến thắng dễ dàng mà không cần dùng đến con bài tẩy, nhưng lúc này đây lại xuất hiện hai biến số chính là Nghiệt Sinh và Đàm Dung.
Phải biết, trận chiến này đối với Thiên giáo có vai trò cực lớn trong kế hoạch xưng bá Hoàng Chiến giới, nó như một mồi lửa dẫn đường cho mọi bước đi tiếp theo trong tương lai.
“Chúng mày đối đầu sai người rồi.” Phi Thường rắn giọng xong triệu hồi ra một chiếc lá tre màu vàng.
Nguyên Sinh, Đàm Dung đều cảm thấy bất an trước chiếc lá, nó tỏa ra một thứ huyền ảo khiến cho người ta muốn quỳ xuống tế bái, giống như khi đang nhìn thấy một vị thần.
Chỉ có Nghiệt Sinh là cảm thấy khó chịu, chiếc lá ấy cho hắn cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Cầm lấy chiếc lá trên tay, Phi Thương đưa nó thẳng lên cao, lớn giọng hét: “Nhìn thấy thần vật, còn không mau quy phục.”
Vừa nói xong, thế giới biến động, những phần bên ngoài ranh giới đều biến mất thành hư vô, bầu trời biến mất đi ánh sáng mà bị bao trùm bởi một cơn lốc đen.
Tấm gương phản chiếu mọi việc trên bầu trời của Hoàng Chiến giới cũng biến mất, không ai có thể quan sát được Thư Hùng Đế giới sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Bức tượng cổ lão ban đầu xuất hiện đưa mặt nhìn xuống, nó nhăn mặt lại rồi dần hóa nhỏ, rất nhanh biến thành một hình nhân đen mờ mịt.
Mà kinh khủng thay nó lại đang quỳ gối trước Phi Thương, nói chính xác hơn chính là quỳ gối trước cái lá tre trên tay của y.
Nhóm người Nguyên Sinh đổ mồ hôi lạnh, kẻ quyết định tất thảy của thế giới lại đang quỳ trước kẻ địch.
Phi Thương nhìn được vẻ mặt của bọn hắn, liền cười khoái trí nói: “Thế nào? Còn muốn chiến đấu tiếp sao? Thật sự không ngờ vì các ngươi mà ta phải lấy thần vật ra.”
Tuy hưởng thụ cảm giác này, nhưng Phi Thương cũng biết bản thân đang chịu cái gì, cánh tay của gã đang run rẩy, sử dụng thần vật, chính là tiếp xúc với thần uy, gã có thể cảm nhận được rằng bản thân đang bị thần lực vặn vẹo, nếu không phải gã tu vi mạnh mẽ thì chắc toàn thân đã bị p·hát n·ổ mà c·hết, mà cho dù không c·hết, gã sẽ nhận lấy tổn hại cực lớn về cả đạo tâm và thực tâm.
Tranh thủ, Phi Thương liền nói với bóng đen: “Ngươi, mau g·iết ba tên kia, rồi nhanh đưa truyền thừa cho chúng ta.”
Bóng đen nhìn lên chần chừ nói: “Không thể được, ta được tạo ra bởi các quy tắc của các vị chủ nhân, không thể nào phản lại quy định.”
“Vậy ngươi muốn cãi lời người đang sử dụng thần vật.”
Bóng đen lúc này chần chừ vài giây rồi nói tiếp: “Ta không thể chống thần, nhưng ta thực sự không thể g·iết được ba người kia.”
Phi Thương lúc này giận đến đỏ mặt nhưng vẫn phải vội nói: “Vậy cứ đưa hết phần thưởng thế giới này cho bọn ta.”
Bóng đen gật đầu, rất nhanh ở giữa mảnh sân thế giới xuất hiện một chiếc gương bằng gỗ đã mục nát.
Phi Thương, Lâm Phàm, Nguyên Sinh đều đưa ra con mắt thèm muống nhìn về chiếc gương.
“Tại sao lại đặt nó ở giữa, đưa nó về đây cho ta.” Phi Thương lấy lại bình tĩnh quát lên.
“Nó vốn ở đó, ta không dời đi được.” Bóng đen nói.
Lúc này, Nghiệt Sinh và Nguyên Sinh nhìn nhau, hai người lập tức hiểu ý lao về chiếc gương.
“Vũ Cơ, Lâm Phàm, cản hai tên đó lại cho ta.” Phi Thường vội quát.
Đàm Dung không tham gia vào trận chiến này, nàng cũng vốn không biết đánh nhau.
Lâm Phàm chọn ngay Nghiệt Sinh làm đối thủ.
Còn Vũ Cơ thì chiến với Nguyên Sinh.
Hai đấu hai vô cùng kịch liệt.
“Nếu ta thu hồi thần vật thì sao?” Phi Thương hoảng hỏi bóng đen.
“Thì thế giới sẽ trở lại lúc đầu, nếu không có thần vật, ta sẽ phải đưa mọi thứ về quy cũ.” Phi Thương nghe thế nghiến răng giận dữ rồi đưa chiếc lá vào bên trong áo sau đó cũng xong lên.
“Tránh ra lũ khốn!” Phi Thương quát lớn, một chưởng tiên lực xuất ra đẩy lùi cả Nguyên Sinh.
Vũ Cơ thấy thế cùng với Lâm Phàm đánh Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh triệu hồi ra Ma Long Dương thương, thương chủ xuất hiện, một con thương long trực diện cân cả Vũ Cơ cùng Lâm Phàm.
Vũ Cơ không thể dùng công pháp bởi Nghiệt Sinh lực lượng mạnh hơn nàng, mà nếu không dùng công pháp thì nàng thậm chí chả có tác dụng bằng Lâm Phàm.
Còn Lâm Phàm vốn vừa mới mất hết tứ chi, mới dùng huyết công mọc lại, bây giờ sức lực chẳng còn được một phần.
Nghiệt Sinh cứ thế áp đảo đẩy cả hai ngã về sau rồi liền nhắm đến chiếc rương.
“Ảo tưởng.” Phi Thường nói xong muốn t·ấn c·ông thì lúc này nguyên lực của gã phát ra tiêu tán, thần uy chiếc lá đang làm cả người gã tán loạn.
Phi Thương quyết định móc ra chiếc lá rồi sai bảo bóng đen: “Vận chuyển mấy tên này sang chỗ khác.”
Bóng đen đứng dậy, tính hành động theo lời của Phi Thương thì lúc này lại có biến xảy ra.
Không hiểu sao Nghiệt Sinh có cảm giác chiếc lá cực kỳ quen thuộc, hắn lao tới trực tiếp tóm vào chiếc lá.
Khi vừa chạm vào, chiếc lá hóa thành một luồng sáng rồi chạy vào thân thể Nghiệt Sinh.
Bóng đen vì thế cũng dừng hành động.
Bên trong thực tâm của mình, Nghiệt Sinh cảm nhận được nguồn năng lượng của chiếc lá đi vào bên trong khối nguyên tố của hắn.
Vừa vào đến, khối nguyên tố của hắn bộc phát ra kình lực kinh hồn, cả người của Nghiệt Sinh phát ra năng lượng khổng lồ tạo nên một cuồng phong đẩy lùi hết thảy.
Bóng đen lúc này lại lần nữa quỳ xuống, nhưng là hướng về Nguyên Sinh.
Phía sau Động Nguyên cảnh là Tụ Nguyên cảnh.
Khi ở Động Nguyên cảnh, khối nguyên tố luôn trong trạng thái rung động, giống như nguồn năng lượng bên trong đang muốn thoát ra bên ngoài.
Và giờ, khối nguyên tố của Nghiệt Sinh càng đang rung lắc dữ dội, nguồn năng lượng tự chiếc lá tre khi nãy quá khổng lồ.
“Gaaaaaa…” Nghiệt Sinh gào lên, đồng thời khối nguyên tố trong người của gã vỡ tung.
Năng lượng càng phát ra thêm ồ ạt.
Đám người Phi Thương cay mắt nhưng đứng trước nguồn năng lượng này cũng không thể làm gì.
Đặc biệt là Phi Thương, gã đang hoảng loạn cực độ, thần vật chính là một trong những chủ lực của Thiên giáo.
Mất đi thần vật, Thiên giáo như hổ b·ị c·hém lìa một chân, mà gã chắc chắn phải nhận lấy tội c·hết.
“Không!” Phi Thương gào lên, đánh hết sức vào nhưng sức mạnh của gã chưa chạm đến Nghiệt Sinh đã liền tiêu tan.
Còn về Nghiệt Sinh, việc này là cơ duyên đột phá hay là nguy hại vẫn còn chưa biết, việc đột ngột đột phá Tụ Nguyên cảnh như này thậm chí có thể g·iết hắn c·hết.
Muốn lên Tụ Nguyên cảnh, cần không phải chỉ mỗi năng lượng.