Động Nguyên cảnh và Tụ Nguyên cảnh.
Bản chất cách biệt của hai cảnh giới chính là sự tái tạo lại một khối nguyên tố bên trong thực tâm.
Có vỡ nát mới có tái tạo, có hủy diệt mới có khai sinh.
Khối nguyên tố của Nghiệt Sinh rung lắc đến một mức độ thì trực tiếp vỡ tung, năng lượng của hai nguồn sức mạnh tràn ngập trong thực tâm.
Nguồn sức mạnh đầu tiên chiếm lượng áp đảo, mang bản chất của mộc nguyên tố, cũng chính là sức mạnh của cây tre mà Gióng đã trồng vào Nghiệt Sinh.
Nguồn sức mạnh thứ hai lại chính là những dị hỏa, Tâm Hỏa mà Nghiệt Sinh hấp thụ được trong suốt quá trình tu luyện của hắn.
Hai nguồn sức mạnh cứ thế hỗn loạn trong thực tâm, điều này tạo nên cảm giác thực sự kinh khủng.
Đau đớn cùng cực, nhưng Nghiệt Sinh vẫn có được ý thức để biết bản thân nên làm gì.
“Kết…” Hắn đau đớn hét lên, chỉ trong năm phút nữa, nếu hắn không kết tinh hai nguồn năng lượng này lại thì đồng nghĩa đến việc hắn vong, hơn nữa còn là nổ tung mà c·hết!
Nhưng muốn kết tinh đột phá Tụ Nguyên cảnh đâu phải dễ như vậy, mọi chuyện diễn ra đột ngột làm cho Nghiệt Sinh như một đứa trẻ không biết nên làm gì.
Một phút, hai phút rồi ba phút trôi qua.
Nghiệt Sinh càng ngày càng yếu dần, thực tâm của hắn hỗn loạn như vũ trụ thuở sơ khai, nguyên lực của hắn như những cơn lũ tràn khắp cơ thể.
“Kết…” Nghiệt Sinh yếu ớt nói, hắn vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng hi vọng lại càng rời xa hắn.
Mọi thứ dần tối đi, ý thức của hắn cũng dần khép lại.
“Kế…” Nhưng dù cho thế, hắn vẫn chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc, biết bao nhiêu thù hận chưa báo, biết bao nhiêu mục tiêu chưa đạt, đã từ rất lâu rồi, hắn đã g·iết c·hết khái niệm “từ bỏ” trong lòng.
“Đứa trẻ này, nghị lực đúng thật phi thường.”
Một giọng nói vang lên, Nghiệt Sinh như bị kéo khỏi vũng bùn, ý thức của hắn tỉnh táo trở lại.
Thế giới lúc này xung quanh của Nghiệt Sinh như một mảnh không gian tối đen, xung quanh là những hạt vật chất li ti đầy đủ màu sắc, kích thước.
“Chuyện này là?” Nghiệt Sinh nhìn ngắm xung quanh rồi tự hỏi.
“Là ta…”
Nghiệt Sinh quay đầu nhìn lại theo hướng phát ra thanh âm, trước mặt của hắn một hình ảnh thân thuộc xuất hiện, tuy cả hai đã gần sáu mươi năm chưa gặp nhưng sao hắn có thể quên được sự hiện diện này.
“Là ngài, Gióng sao?” Nghiệt Sinh kích động nói, người trước mặt hắn chính là thiếu niên thần thánh năm xưa đã giúp hắn bảo toàn tính mạng, còn trồng tre vào thân thể hắn, mở ra cho hắn một con đường tu luyện hoàn toàn mới.
“Haha, lần trước gặp ta, ngươi vẫn sợ ta giành ăn với ngươi, nay lại gọi ta là ngài sao?” Thánh Gióng cười tươi nói.
Nghiệt Sinh gãi đầu, ngại ngùng đáp: “Lần trước là ta còn bé, không biết được sự tồn tại của ngài! Gióng! Ngài thực sự là ai thế? Ta có cảm giác ngài đã siêu việt Hoàng Chiến giới này.”
“Lần này ta xuất hiện cũng chính là cho ngươi một đáp án? Cũng là cho ngươi một nhiệm vụ, thời gian của ta không nhiều, ta sẽ nói những ý chính nhất.”
Chưa đợi Nghiệt Sinh trả lời, Thánh Gióng đã nói tiếp: “Hoàng Chiến giới này chính là cội nguồn của mọi thứ, nơi đây vốn được gọi là trái đất, ta và những người bạn của ta thức giấc tại đây.”
“Nhưng bên cạnh chúng ta, những tên ác thần khác cũng thức giấc, để ngăn chặn bọn chúng hại sinh linh, chúng ta ban tạo nguyên khí để sinh linh có thể tu luyện, có năng lực để tự bảo vệ, sau đó ta cùng những người bạn cùng nhau đánh lùi ác thần sang không gian khác, chúng ta tạo nên kết giới khiến cho bọn ác thần không thể quay lại hay can thiệp, nhưng chúng ta cũng là như thế, lần trước gặp ngươi cũng có thể gọi là may mắn.”
Thánh Gióng nhìn về Nghiệt Sinh rồi lại nói tiếp: “Nhưng dù vậy bọn ác thần vẫn để lại những con bài để ám hại Hoàng Chiến giới, bọn chúng chính là muốn lấy một thứ tại nơi đây, Nghiệt Sinh, ta chọn ngươi chính là mong rằng ngươi sẽ ngăn chặn hết những mầm họa mà ác thần đó đã tạo ra, bảo vệ chúng sinh.”
Nghiệt Sinh thật thà hỏi: “Sao ngài lại chọn ta, còn ác thần và bạn của ngài thực sự là ai?”
“Ta chọn ngươi đều đã là số mệnh, có thể là do thân thế của ngươi, cũng có thể do tính cách của ngươi, còn ác thần và bạn của bọn ta thì rất nhiều, nhưng ác thần mà ngươi để lại mầm họa nhiều nhất ở nơi này chính là Tửu Ngã Ma Thần, Lý Thông.”
“Ngài biết thân thế của ta! Cha, mẹ của ta rốt cuộc là…”
“Những chuyện này sau ngươi sẽ biết, thứ ngươi cần quan tâm chính là cái tên ác thần kia.” Thánh Gióng cắt ngang.
“Tửu Ngã Ma Thần, Lý Thông!” Nghiệt Sinh khắc sâu danh tự này vào tâm trí của mình.
Thánh Gióng nhìn lấy Nghiệt Sinh rồi từ trong lòng bàn tay đưa ra một chiếc rìu đỏ, trên chiếc rìu phát ra thần lực khiến cho Nghiệt Sinh đứng không vững.
Gióng nâng bàn tay phải của Nghiệt Sinh vào rồi đánh chiếc rìu vào trên đó, trên bàn tay của Nghiệt Sinh cũng vì thế xuất hiện một hoa văn chiếc rìu.
“Đây là thần tức của Khai Thiên Phủ, một trong tam đại thần khí của Thạch Sanh, vị thần khắc chế Lý Thông, sức mạnh này chỉ có thể dùng được ba lần, hãy chú ý.”
Nghiệt Sinh sờ lấy hoa văn đang nóng rực trên bàn tay, hắn gật đầu cảm thán nói: “Thứ này quá mạnh rồi!”
Hắn cảm nhận được rõ ràng trong lòng bàn tay một sức mạnh có thể nói là diệt thế, cho dù là Hóa Nguyên cảnh đứng trước sức mạnh này cũng phải vong.
“Nghiệt Sinh, chú ý.”
Nghiệt Sinh nhìn lên thì phát hiện Gióng đang lẩm bẩm ra một loại ngôn ngữ kì quái, cảm giác như ngôn ngữ này còn mang theo cả sức mạnh.
Bỗng, trong đầu của Nghiệt Sinh xuất hiện hình ảnh của một môn công pháp sức mạnh uy thiên diệt địa, siêu việt hết thảy.
Hắn cũng hiểu là Gióng đang truyền thụ cho hắn công pháp, không bỏ lỡ cơ hội, Nghiệt Sinh tập trung vào từng chút một hình ảnh.
“ Mộc Lượng Khởi Hỏa Chú
Gian Thế Tựa Việt Xuyên
Môn thần pháp này có tên Thiên Hỏa Lượng Pháp, nó rất phù hợp với ngươi.”
Lời của Gióng kết thúc, Nghiệt Sinh ngước mặt lên thì mọi thứ đã biến mất rồi quay về thế giới bình thường.
Nhìn thấy hai mảnh nguyên lực đang hỗn loạn trong thực tâm, Nghiệt Sinh liền thôi động khả năng của Thiên Hỏa Lượng Pháp.
Công pháp vừa ra, hai luồng sức mạnh như là dòng không khí tùy ý để Nghiệt Sinh điều khiển.
Hắn rất nhanh huy động Mộc Nguyên tố ở trên, Hỏa Nguyên tố phía dưới, hai nguyên tố rất nhanh kết hợp với nhau theo hình thái của Thiên Hỏa Lượng Pháp.
Chồng chéo nhưng lại không loại bỏ, hai luồng nguyên tố kết hợp một cách toàn vẹn, thậm chí lát sau cứ như hai thổi nam châm hút chặt vào nhau.
“Kết.” Lần này khác với những lần trước.
Hai nguồn nguyên tố theo sự thôi động của Nghiệt Sinh đọng lại, rất nhanh hình thành nên một khối nguyên tố mới.
Khối nguyên tố màu đỏ rực tượng trưng cho hỏa nguyên tố, bên trong lại là một cây tre nhỏ tượng trưng cho mộc nguyên tố.
Cứ thế, Nghiệt Sinh thành công đột phá Tụ Nguyên cảnh.
Lúc này, nguyên lực bên ngoài cũng đã được khống chế, Phi Thường, kẻ đang kích động nhất từ nãy đến giờ trực tiếp xông lên.
Gã ta sử dụng Tru Tiên kiếm, b·ạo đ·ộng Nhập Tiên cảnh, chỉa thẳng mũi kiếm về hướng của Nghiệt Sinh.
Nhưng lúc này, Nghiệt Sinh chỉ đưa một tay chụp lấy, mũi kiếm của Phi Thương liền đứng yên bất động, tiên khí hùng mạnh cũng b·ị đ·ánh tan.
Những người nhìn thấy cảnh này đều ngớ hết người, đặc biệt là Phi Thương đang cực kỳ giận dữ cùng kinh ngạc, cùng thế hệ, chưa ai có thể nhẹ nhàng đỡ kiếm này của gã như vậy!
---
Tác giả đang bệnh sắp mặt, nhưng vì đạo hữu Chu Bình lên tiếng nên cũng cố gắng ra chương, cảm ơn Chu Bình đã luôn ủng hộ ạ.