“Anh đi đâu vậy?” Tiểu Tiểu lo lắng hỏi.
Kể từ lúc bị t·rấn l·ột đã là một tuần, v·ết t·hương trên người của Nghiệt Sinh cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn, nếu là người khác ắt hẳn phải nằm liệt giường tháng trời.
“Ta ra ngoài một chút thôi, em đừng lo lắng.”
Phạm Nghiệt Sinh thời gian này đều sống nhờ sự chăm sóc của Tiểu Tiểu và Tiến Đô.
Đến vực núi mát nơi ít người qua lại, hắn ngồi đấy, gió thổi làm tóc bay nhẹ, thiên nhiên thật tươi đẹp và ôn hòa, nhưng rồi cũng sẽ phải có bão giông và t·hiên t·ai.
Lòng người tuy có thể dịu hiền, nhưng đến khi cần thiết rồi lại sẽ trở nên tàn nhẫn, độc ác.
“Người trẻ tuổi cũng thích ngắm cảnh sao?”
Phạm Nghiệt Sinh quay đầu lại nhìn, một lão bà tóc bạc phơ, lưng gù đang chống lấy một cành tre, đôi mắt ảm đạm.
Đáng tiếc sẽ không phải viễn cảnh chỉ cần ngồi hóng gió cũng gặp được cao nhân, bà này vốn là đầu bếp trong Nhất Nam tông.
“Chỉ là gió nơi đây rất mát thôi.”
“Haha, đúng là mát thật.” Bà lão nói xong thì ngồi xuống cạnh hắn.
“Đà Thị, bà không đi nấu ăn sao?”
Đà Thị chính là tên của lão bà này, hắn biết được là bởi bà phụ trách cho những đệ tử cấp thấp như hắn.
“Cậu chê ta trên người dầu, mỡ sao?”
“Con nào dám chứ, chỉ là lo lắng cho bà thôi.”
“Con thật là lạ.”
“Lạ?”
“Ta ở nơi này cũng đã hai năm chỉ có mỗi con khi gặp ta luôn mỉm cười, đến việc lấy đồ ăn lúc nào cũng phải hai tay.”
Nghiệt Sinh mỉm cười không đáp, hắn không biết bản thân sẽ có thể giữ được tâm tính này không, lễ phép với mọi người là những gì hắn được học từ ông nội.
Nhưng những gì mà thế giới dạy lại là phải tàn nhẫn, phải luôn đối phó với tất cả mọi người.
Đang suy nghĩ thì lời nói của Đà Thị xen vào: “Con có muốn trở thành phụ bếp của bà lão này?”
Nghiệt Sinh suy nghĩ, làm phụ bếp ư? Công việc này hắn biết có mức thu vô cùng thấp, so với việc vác nước thì chỉ bằng một nửa thôi.
“Ta sẽ dạy con nấu ăn.” Đà Thị nói tiếp.
“Được, con đồng ý.” Nghiệt Sinh quyết định thử, phụ bếp không có thu nhập nhưng nếu trở thành đầu bếp thì sẽ có thể kiếm được nhiều hơn, vả lại Đà Thị đã mở miệng đến hai lần.
Sáng ngày hôm sau, Phạm Nghiệt Sinh đến làm bếp cùng Đà Thị, khu bếp có hơn một trăm người chia ra thành nhiều cấp bậc để nấu ra thức ăn phục vụ cho từng loại địa vị người.
Đà Thị lại là đầu bếp cấp bậc thấp nhất, với cấp bậc này thì chỉ được nhận một phụ bếp, nhưng từ trước đến giờ thì Phạm Nghiệt Sinh là người đầu tiên.
“Hành củ ba quả cắt nhỏ!”
“Dạ.”
“Phi tỏi cho ta.”
“Dạ.”
Đến giờ Nghiệt Sinh mới biết làm phụ bếp còn cực khổ hơn cả vác nước, áp lực cần phải nhanh và chính xác đến cực điểm. Nhưng khi món ăn hoàn thành cũng là lúc cảm xúc dâng trào nhất.
Tiểu Tiểu thời gian này cũng để giành được mười lăm viên linh thạch. Nghiệt Sinh cũng đã từng đưa nàng đến phòng công pháp để lựa chọn, nhưng đáng tiếc bóng tối công pháp ở Nhất Nam tông chỉ có duy nhất một quyển, mà lại vô cùng đắt đỏ.
Hết cách, Tiểu Tiểu vẫn chỉ có thể hằng tối luyện tập khả năng cảm nhận nguyên tố mà không thể tu luyện.
Đến tối, công việc cuối cùng cũng đã xong, Nghiệt Sinh ngã lưng ngồi xuống, hai tay run rẩy với đủ mùi hành, tỏi, ớt…
“Công việc phụ bếp mệt quá đúng không?” Đà Thị lấy một bát cơm chiên đưa cho Nghiệt Sinh rồi nói.
“Haha, công việc rất vui, nhưng tiếc là không thể kiếm được linh thạch.”
“Cháu cần linh thạch làm gì?”
“Cháu cần tu luyện để mạnh mẽ, cả em gái của cháu cũng vậy. Chỉ có mạnh mẽ mới có thể không bị người khác ức h·iếp, để không biến chất trở thành như bọn chúng.”
Nghiệt Sinh vừa nói vừa sớt một nửa phần cơm chiên vào lá sen rồi gói lại.
“Phần cơm đó cũng chính là cho em cháu.”
“Đúng vậy ạ, hôm nay không thấy em ấy đi ăn cơm.”
Đà Thị gật đầu, Phạm Nghiệt Sinh đi về, hắn cùng Tiểu Tiểu ngồi ăn cơm ngon lành.
Đến khi Nghiệt Sinh rời đi hẳn, Đà Thị nở một nét cười nhẹ rồi nói thầm: “Hắn không phải cháu ruột nhưng tính cách có lẽ đã l·ây n·hiễm ngươi, Thái Đồ.”
Cơm chiên chỉ là cơm nguội cùng một chút hành, tỏi và rất ít trứng.
Nhưng cả hai người Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu đều ăn rất ngon và vui vẻ.
Thời gian lại cứ vậy trôi qua thêm bốn tháng, Nghiệt Sinh lúc này đã thân thuộc với nghề, động tác thành thạo, khả năng nhóm lửa cũng đã tiến bộ vượt bậc.
Đến tối quay về, Nghiệt Sinh lại bắt gặp Trương Phi, hắn đã tránh né nhưng đối phương vẫn cứ muốn kiếm chuyện.
“Giải tán đi, hôm nay ta muốn yên tĩnh.” Một người đang ngồi trên cây khoanh tay gần đó lên tiếng, y mang khuôn mặt với một cái bớt đỏ, cao lớn gần đến một mét chín.
Trương Phi giận dữ nhưng cũng phải quay người rời đi.
Phạm Nghiệt Sinh thở dài rồi quay trở về phòng, người ngồi trên cây đó hắn tất nhiên biết, Bùi Lăng, kẻ được mệnh danh là người gác đền của đệ tử cấp thấp, bởi vì y là người mạnh nhất đệ tử cấp thấp nhưng đã mấy năm nay vẫn không chịu đi lên đệ tử cấp trung.
Điều này vô tình làm cho nhiều người cũng bị kẹt ở đệ tử cấp thấp.
Phạm Nghiệt Sinh quay về gian phòng rồi lại tiếp tục tu luyện Hỏa Thể Hóa Pháp, hắn cũng rất cay tức việc bị Trương Phi bắt nạt, nhưng mà không có thực lực thì lấy gì mà buồn.
Chưa qua được bao lâu, thì một tiếng đồng hồ sau một tên tùy tùng của Trương Phi đã tìm đến.
“Mắc cái gì mà ta phải đi theo ngươi?” Nghiệt Sinh đáp khi đối phương yêu cầu đi theo.
“Nếu ngươi không đi theo thì lần sau bọn ta sẽ nhắm đến Tiểu Tiểu bên kia.”
Phạm Nghiệt Sinh giận dữ nắm lấy cổ áo của đối phương.
“Thế nào? Đánh đi!” Tên đó tỏ vẻ nói.
Nghiệt Sinh cố gắng bình tĩnh, hắn buông tay ra rồi đi theo sau đối phương.
Đoạn đường hướng đến nơi trống vắng của Nhất Nam tông làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Trong lòng của Nghiệt Sinh nghĩ rằng bản thân của hắn sắp phải ăn một trận đánh nhừ tử, có vẻ như đối phương vẫn cay cú khi gặp Bùi Lăng mới đây.
Đến nơi, tên tùy tùng bỗng nhiên kéo tay của Phạm Nghiệt Sinh rồi đẩy về phía trước, bản thân gã thì chạy đi.
Trong màn đêm tối giữa lùm cây, Nghiệt Sinh phát hiện một xác c·hết đang nằm trên máu tươi, là một đệ tử cấp thấp, hắn cũng có chút ấn tượng khi đã gặp qua một hai lần.
“Không xong, trúng bẫy rồi.” Nghiệt Sinh quay đầu tính bỏ chạy thì tiếng một nhóm người rất đông đang hướng đến nơi này.
Hắn giờ phút này cũng hiểu bản thân đang trúng bẫy để nhận tội thay cho kẻ làm ra việc này, khả năng cao nhất không ai khác chính là Trương Phi.
“Làm sao đây!” Sự hoảng hốt thể hiện rõ trên nét mặt của hắn.
Bỗng dưng lúc này, cái lồng đèn treo ngang lưng của hắn động đậy.
“Trưởng lão, đêm tối ta thấy một đệ tử kéo một cái gì đó như xác người đến nơi này.” Kẻ nói là Trương Phi, phía sau hắn là hai tên tùy tùng thân thuộc cùng vài ba người có máu hóng chuyện.
Còn người đi đầu là Du Hà trưởng lão, người này phụ trách các vấn đề liên quan đến an ninh trật tự đối với đệ tử cấp thấp.
“Nghiệt Sinh, ngươi làm gì ở đây?” Trương Phi hét lớn khi thấy Nghiệt Sinh đang ngồi dưới một gốc cây rồi huýt sáo.
“Ta chỉ là đang hóng gió thôi mà.” Hắn đưa tay lên gãi đầu rồi nói.
“Láo toét, rõ ràng ta nhìn thấy ngươi kéo cái gì đó có hình thù như xác người vào đây, huynh đệ, lục tìm cho ta.”
Hai tên tùy tùng phía sau hiển nhiên rất nghe lời.
“Sư huynh, Du Hà trưởng lão còn đang ở đây mà ta cứ tưởng sư huynh đang làm trùm ấy.” Phạm Nghiệt Sinh nói xong rồi lại huýt sáo như kiểu không quan tâm.
Du Hà cũng thấy khó chịu, y lên tiếng: “Nếu như không tìm thấy gì thì ngươi chuẩn bị về chịu tội đi.”
Ở phòng của Du Hà, một đệ tử cấp thấp xinh đẹp đang nằm với tâm trạng bực tức.