Trương Phi nhìn thấy hai tên tùy tùng mãi không tìm thấy gì thì cũng lao vào tích cực tìm kiếm.
“Đã có chưa.” Du Hà trưởng lão nhăn mày nói khi đã hơn ba mươi phút trôi qua.
Phạm Nghiệt Sinh lúc này mới đứng lên bình tĩnh đi về.
“Trưởng lão, nếu không có gì thì đệ tử xin về trước, chứ cứ đợi mãi ở đây ngóng mấy vị sư huynh thật sự làm tâm trạng của đệ tử có chút khó chịu.”
Du Hà trưởng lão không nói gì, ánh mắt liếc về đám người Trương Phi, còn Nghiệt Sinh cứ thế thong dong bước về gian phòng của mình.
Tối đấy, Trương Phi và hai tên tùy tùng bị phạt quỳ giữa sân đúng một đêm, danh tiếng của Nghiệt Sinh lúc này cũng đi lên như diều gặp gió bởi đã ra tay t·rừng t·rị cái tên mang danh ác bá nhất của đệ tử cấp thấp.
Cũng là đêm hôm đó, Nghiệt Sinh vừa quay về phòng đã cầm chiếc đèn lồng lên.
“Đèn tiên, đèn tiên… Ngươi mau hiện thân ra đi.”
Tình thế lúc nãy chính là đèn lồng hóa to phát ra ánh sáng xanh lục nên cái xác đệ tử phía dưới chỉ còn là tro bụi.
Thấy đèn lồng im lặng dù đã được một hồi lâu thì Nghiệt Sinh lại bỏ đi tu luyện.
Cứ thế liên tục trôi qua hai, ba ngày, gần như hình thành thói quen, trước khi tu luyện hắn đều sẽ gọi đèn lồng.
Trương Phi bị phạt tất nhiên lại tìm đến Phạm Nghiệt Sinh gây hấn, lần này ăn đòn còn thê thảm hơn mấy lần trước.
Tiểu Tiểu giận dữ đến khóc lên, nàng thét lên muốn tìm ba tên đó trả thù, cũng may Nghiệt Sinh đã kịp nắm chặt tay nàng giữ lại.
Tiến Đô cũng chỉ có thể giúp Nghiệt Sinh bôi thuốc mà thôi, mười thằng như y cũng trả đủ đánh lại Trương Phi.
Đến chiều, Đà Thị vì không thấy Phạm Nghiệt Sinh đến nên liền đến tìm.
“Xin lỗi bà, con chắc phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể tiếp tục công việc.” Nghiệt Sinh nén đau rồi cười nói.
“Là đệ tử khác gây ra cho ngươi sao?”
“Dạ vâng, chỉ có thể trách con thực lực yếu kém.”
“Được rồi, hai ngày sau nhất định phải có mặt đấy.”
Đà Thị quay người tính rời đi thì lại hỏi tiếp: “Đứa bé gái bên kia chính là em gái ngươi?”
“Dạ vâng.” Nghiệt Sinh đáp.
Nhưng đến khi Đà Thị rời đi, hắn mới có chút bất ngờ, Tiểu Tiểu vẫn đang ở phòng luyện tập khả năng cảm nhận nguyên tố thực tâm chưa bao giờ bước ra ngoài.
“Ây da, quên mất bà ấy từng đến đây một lần rồi, chắc lúc đó có thấy qua Tiểu Tiểu.”
Nghiệt Sinh lại quay về phòng tu luyện.
Tháng sau là cuộc thi đệ tử cấp thấp định kỳ hàng năm nhưng Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu đã không đăng ký, bởi nếu có thì chắc cũng chỉ để làm bao cát cho người ta.
Một tháng trôi qua rất nhanh, Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu có đi cổ vũ cho Tiến Đô, nhưng vừa ra trận đầu thì y đã thua thê thảm.
Đến tối đang ngủ thì bỗng bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa, Nghiệt Sinh lần này chăm chú hỏi xem bên ngoài là ai, nhận được câu trả lời là Đà Thị hắn mới dám mở cửa.
“Khuya như này bà còn đến đây chi vậy ạ?”
Đà Thị kéo Nghiệt Sinh vào trong phòng rồi sau đó mới lấy từ trong người ra hai quyển công pháp, một quyển tên Mộc Sinh Hoàn Pháp, một quyển còn lại tên là Ám Nhiên Tiêu Hồn Pháp.
“Cái… cái… cái… này!” Nghiệt Sinh ngạc nhiên đến mức miệng không thể phát âm rõ câu.
“Đừng tò mò nó đến từ đâu, âm thầm học thuộc rồi sau đó đốt bỏ.”
Nghiệt Sinh hít thở sâu thêm vài lần mới có thể bình tĩnh nói: “Ít nhất bà có thể cho ta biết hai quyển công pháp này là đẳng cấp mấy không?”
“Đều là Tứ đẳng.”
Nghiệt Sinh tự lấy tay ấn vào nguyệt nhân trung của bản thân, hắn thật sự muốn ngất đi cho rồi, Tứ đẳng chính là đẳng cấp mà ở Đảo Phương Nam này có thể liều c·hết để tranh giành, Đà Thì liền lấy thì lấy ra tận hai quyển.
“Ta cảm nhận được ngươi là song nguyên tố nhưng lại không thể nhìn thấy hỏa nguyên tố mà lại mộc nguyên tố thì vô cùng hư ảo.” Đà Thị nói.
“Con cũng không biết.”
“Hừm, ngươi đưa ta xem quyển công pháp hệ hỏa của ngươi!”
Nghiệt Sinh lúc này chỉ đọc tên quyển công pháp và một số đặc tính của nó, bởi vì đơn giản quyển gốc công pháp mà Liên Ngọc cho không biết đã đi về phương nào.
Đà Thị lắng nghe hết những gì Nghiệt Sinh giải bày, lát sau bà nói: “Đúng như ta nghĩ, môn công pháp này tuy là Tam đẳng nhưng sức mạnh bạo phá rất cao, việc nó chỉ tam đẳng là do tác dụng phụ khá lớn, nhưng chỉ cần kết hợp với quyển công pháp ta đưa ngươi thì mọi chuyện đều êm đẹp.”
“Cảm tạ ơn của bà, Nghiệt Sinh nguyện ghi nhớ suốt đời.” Hắn đứng lên cúi đầu rồi nói.
“Cứ buổi đêm đầu tuần ta sẽ đến đây để chỉ điểm ngươi và tiểu cô nương kia tu luyện.”
Nói xong Đà Thị lại chầm chậm đi về, cái lưng gù vẫn vậy nhưng mà cảm giác mà bà ta tạo cho Nghiệt Sinh đã khác hẳn.
Nghiệt Sinh gọi Tiểu Tiểu đến phòng, hắn đưa cho nàng cuốn công pháp rồi yêu cầu phải cố gắng học tập và cảm ngộ công pháp nhanh nhất có thể.
“Dạ vâng, Tiểu Tiểu sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Nghiệt Sinh cũng nghiên cứu quyển công pháp của mình, Mộc Sinh Hoàn pháp có thể đưa năng lượng của Mộc linh khí vào thân thể mà không cần phải ngồi tập trung, hiểu đơn giản chỉ cần thở thôi thì Mộc linh khí vẫn có thể tự đi vào cơ thể.
Hiển nhiên điều trên là khi nào tu luyện đến mức cao nhất của công pháp.
Mộc linh khí là một trong năm nguyên tố cơ bản của linh khí thế giới, đặc tính của nó chính là nguồn sinh của mọi sự sống.
Nghiệt Sinh chăm chú đọc lấy, Mộc Sinh Hoàn Pháp nói đơn giản là muốn người tu luyện có thể như một cây, có khả năng tự quang hợp để tạo nên năng lượng.
“Mộc Thụ Diệp Quang là quái quỷ gì? Khó hiểu quá đi.”
Tiểu Tiểu bên căn phòng của mình cũng chăm chú nghiên cứu Ám Nhiên Tiêu Hồn Pháp, nhưng khác với hình ảnh của Nghiệt Sinh đang vò đầu, bứt tóc, nàng lại đang ngồi xếp bằng, mắt nhắm chặt, ánh sáng xung quanh người của nàng lại như bị biến mất, bóng tối lại đang xuất hiện.
“Tu luyện thế nào rồi?” Đà Thị hỏi đến khi cả hai vừa mới xong công việc của ngày hôm nay.
Nghiệt Sinh gãi đầu, ngại ngùng trả lời: “Con có hơi bị nhiều thắc mắc.”
“Cô em gái của ngươi thì sao?”
“Tiểu Tiểu thì sáng nay gặp, em ấy khoe đã có thể bắt đầu hấp thụ bóng tối nguyên tố.”
Đà Thị liền quay qua nhìn về Nghiệt Sinh khi nghe mấy lời đó.
“Nhưng mà con có thể hấp thụ mộc nguyên tố và hỏa nguyên tố cùng lúc không ạ?”
“Cái đó thì tùy vào thiên phú của ngươi, có nhiều người mang song nguyên tố nhưng cuối cùng lại phải bỏ đi một và chỉ tập trung vào một, có người thì bẩm sinh chỉ có một nguyên tố lại bất chấp mọi cách để được song nguyên tố.”
Nghiệt Sinh chăm chú lắng nghe, một hồi hắn thu dọn đồ đạc rồi về phòng của mình.
“Ngươi dạo này vẫn khỏe chứ Nghiệt Sinh?”
Đang đi trên đường thì một bóng người đi đến, nàng chính là Ái Chi.
“Sư tỷ, hiện nay ta vẫn khỏe?”
“Thời gian này Hải Niên có tìm ngươi?”
“Dạ không, từ lúc về tông môn đến giờ đệ cũng chỉ có hỏi thăm một hai lần với huynh ấy.”
“Cú sốc c·ái c·hết của Thiếu Chiến đã khiến huynh ấy thay đổi.” Ái Chi thẫn thờ nói.
Cả hai tâm sự thêm vài câu rồi mạnh ai nấy về, Nghiệt Sinh sẽ nhớ mãi ơn thu nhận của Ái Chi, nếu không hắn với Tiểu Tiểu bây giờ vẫn đang lang thang tìm đường mưu sinh.