Sự hoảng sợ của Lý Trình Sơn được thể hiện rõ nét bởi gã đã phạm một sai lầm quá lớn, Phạm Nghiệt Sinh là thiên tài với Thực Tâm hệ hỏa cực mạnh.
Nếu như gã đưa Phạm Nghiệt Sinh về tông môn thì sẽ có lợi hơn rất nhiều so với là ba viên linh thạch đấy.
Nhưng hiện tại gã đã lỡ bước trên thuyền, bây giờ nếu như mang Phạm Nghiệt Sinh về thì càng không thể bởi cả hai đã kết thù với nhau.
Lý Trình Sơn càng nghĩ càng giận đánh thẳng một đấm khiến Lâm Từ Huy ôm bụng đau đớn rồi nôn ra một ngụm máu lớn.
“Cút.” Lý Trình Sơn quát khiến cho Lâm Từ Huy sợ hãi vội chạy về thôn làng.
Gã Trình Sơn trầm lại một chút, rồi vận chuyển nguyên lực tiếp tục t·ấn c·ông thực tâm của Phạm Nghiệt Sinh, lấy ba viên linh thạch cho riêng mình còn hơn phải kết thù với một thiên tài.
Thực Tâm của Phạm Nghiệt Sinh hiện tại chỉ là một tia lửa nhỏ. Nhưng để phá hủy nó cũng không hề dễ dàng bởi sự cứng cáp của nó.
Gã bắt đầu gào lên, gân xanh nổi khắp thân thể, nguyên lực vận chuyển đến mức tối đa.
Thêm một phút sau, bên trong thân thể của Phạm Nghiệt Sinh phát ra một t·iếng n·ổ lớn, Lý Trình Sơn b·ị đ·ánh bật bay về sau, thở hổn hển.
Gã đã thành công trong việc hủy thực tâm của Phạm Nghiệt Sinh.
“Tiểu tử này quá điên rồi, nếu để phát triển thêm một năm e rằng phá hủy thực tâm là chuyện không thể nào.” Gã nói xong lau hết mồ hôi trên người rồi quay về thôn.
Sau hai canh giờ sau, Phạm Nghiệt Sinh mới tỉnh dậy, hắn ôm ngực, sự đau đớn thật quá lớn với một đứa trẻ mười hai tuổi, sức mạnh trong cơ thể mà ông nội chỉ dẫn để có được cũng đã không còn.
Thân thể vô lực nhưng hắn vẫn cố gắng bò về ngôi miếu của mình, nếu bình thường chỉ mất hai mươi phút thì hắn mất đến hơn một canh giờ mới đến nơi.
Hắn mở lấy túi hành lý ôm chặt sợi dây chuyền rồi cứ vậy ngất đi.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Từ Huy cùng thôn trưởng và tất cả dân làng đưa tiễn Lý Trình Sơn rời đi.
Mọi sự thắc mắc tại sao người đi không phải Phạm Nghiệt Sinh đều bị dẹp đi, bởi ở đây có Lâm Từ Huy và thôn trưởng đã ra lệnh cấm bàn tán về việc này.
Đến khi cả hai khuất bóng, dân làng mới quay về sinh hoạt thường ngày, phía sau Lâm Từ Huy là hai thị vệ của Lâm gia.
“Đi thôi.” Lâm Từ Huy quyết tâm nói, để con trai của y có thể tu luyện yên ổn thì tốt nhất nên nhổ cỏ tận gốc.
Cả ba nhanh chóng đi đến cái miếu hoang ấy và nhìn thấy Phạm Nghiệt Sinh đang nằm bất động, theo ánh mắt chỉ thị của Lâm Từ Huy, một tên cầm kiếm nhanh chân đi đến, đang muốn vung kiếm chém xuống thì bên trong người của Phạm Nghiệt Sinh phát ra ánh sáng đen.
Phạm Nghiệt Sinh vì thế tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt hắn liền hỏi: “Bác Lâm, bác muốn làm gì vậy?”
“Ta sẽ giúp con tìm thấy ông nội.”
Tên thị vệ đứng gần cầm kiếm chém xuống, Phạm Nghiệt toàn thân vô lực đưa một tay lên đỡ lại, máu chảy ra không ngừng.
Lâm Từ Huy thấy thế mừng nhẹ trong lòng, Phạm Nghiệt Sinh nổi tiếng thân mang thần lực, cũng vì vậy y mới phải mang tận theo hai người để xử lý một đứa trẻ.
Phạm Nghiệt Sinh đỡ xong vội lui lại nhưng tên thị vệ liền muốn giải quyết nhanh gọn.
Bỗng khối ngọc trên dây chuyền lại lần nữa phát ra ánh sáng đen quái dị, Phạm Nghiệt Sinh bị nguồn năng lượng quá mạnh ảnh hưởng làm ngất đi.
Từ làn khối đen, một bóng hình mờ xuất hiện, bóng dáng ấy chẳng ai khác chính là Thái Đồ, tất nhiên chỉ là một tia phân thân.
Thái Đồ thấy đứa cháu sống chung với mình suốt mười năm b·ị t·hương liền vô cùng giận dữ.
“Mau g·iết hắn, chỉ là tà thuật che mắt thôi.” Lâm Từ Huy hét lên, một chân không tự chủ lùi về sau.
Tên thị vệ lại chém, nhưng kiếm đi qua lớp mờ ảo ấy thì lại bị chảy thành nước.
“Không… không…”
Những tiếng hét vang vọng bên trong một căn miếu thiếu vắng tiếng người, cả ba chỉ còn lại là cát bụi.
Bóng dáng mờ ảo ấy kiểm tra thân thể của Phạm Nghiệt Sinh, phát hiện thực tâm bị phá hủy khiến lão đau lòng.
“Haizz, số mệnh làm một phàm nhân đôi khi lại tốt hơn.”
Một hồi sau, Phạm Nghiệt Sinh mới từ từ tỉnh dậy, hắn quay qua quay lại mới phát hiện đám người Lâm Từ Huy đã không còn ở đây.
“Chắc chỉ là ảo giác.” Cậu bé mười hai tuổi tự nhắn nhủ với bản thân, bác Lâm trong tâm trí của hắn lúc nào cũng là một người tốt hay giúp đỡ người khác. Bằng chứng chính là v·ết t·hương trên tay đã không còn, sợi dây chuyền vẫn còn nhưng nguồn năng lượng bên trong đã không còn nữa, hiển nhiên Nghiệt Sinh không biết chuyện này.
Phạm Nghiệt Sinh lấy số bạc còn giữ lại đi tìm chút gì đó ăn.
Sang hai ba ngày sau, hắn mới nghe tin là gia chủ Lâm gia biến mất, điều này làm cho hắn có chút buồn vì lo cho an nguy của y.
Không còn con đường tu tiên, Phạm Nghiệt Sinh chỉ có thể ở lại ngôi miếu này, với lại nếu bây giờ cho thì hắn cũng sẽ không chọn tu tiên, bởi hắn vẫn nhớ chính Lý Trình Sơn đã phá hủy thực tâm của hắn.
“Nhưng người đưa mình đến đó là bác Lâm.” Phạm Nghiệt Sinh vừa có suy nghĩ này thì lắc đầu gạt bỏ, ắt hẳn bác Lâm cũng là bị lừa, không chừng Lý Trình Sơn đã giở trò với cả y.
Sự non nớt về suy nghĩ của một đứa trẻ mười hai tuổi, đáng tiếc những tên sống mấy chục năm trên đời sẽ không thể nào ngây thơ như thế, Lâm gia bắt đầu đặt suy nghĩ lên Phạm Nghiệt Sinh khi mãi chẳng tìm ra được manh mối gì.
Đến sáng ngày hôm sau, bỗng Phạm Nghiệt Sinh phát hiện có một người đang nằm dài trước cửa, y không phải người trong thôn làng này, khuôn mặt lem luốc nhưng Phạm Tinh vẫn nhìn ra được.
Phạm Nghiệt Sinh thấy thế mới lay động y dậy.
“Này, này, anh là ai mà tại sao lại nằm ở đây?”
“Đói, đói quá.” Thiếu niên giọng yếu ớt trả lời.
Phạm Nghiệt Sinh nghe vậy liền hỏi: “Anh muốn ăn gì, em đi mua cho.”
“Gì cũng được, xin ăn không đòi hỏi.”
Phạm Nghiệt Sinh quay về lấy tấm chăn nát của mình đắp lên người thiếu niên rồi lại chạy đi về thôn làng để tìm mua gì đó cho y ăn.
Hắn vừa đi được một chút thì thiếu niên đứng bật người dậy, y nhìn lên phần bàn thờ, ánh mắt hoài niệm nói: “Lâu rồi mới trở về, không ngờ vẫn còn miếu thờ này.”
Một chút sau, Phạm Nghiệt Sinh mới quay về với hai cái bánh bao nóng trên tay.
Thấy người thiếu niên nằm thở mệt mỏi, hắn mới đưa một cái bánh bao cho y.
“Nè, anh ăn đi.”
Bỗng thiếu niên không những không ăn mà còn cầm lấy bánh bao vứt ra xa.
Phạm Nghiệt Sinh liền vội chạy đến nhặt cái bánh bao lên rồi phủi hết bụi đất.
Hắn khó chịu ra mặt nói: “Sao anh lại ném nó đi!”
“Ta muốn ăn cái gì đó như gà, vịt chẳng hạn.”
Phạm Nghiệt Sinh đưa cái bánh bao lên miệng ăn ngon lành, ăn no nê thì hắn cắn răng lấy hết toàn bộ tài sản còn lại đi về thôn làng mua một con gà quay.
Vừa mua về thì thiếu niên kia đã ăn ngấu nghiến, Phạm Nghiệt Sinh thèm chảy dãi muốn xin một miếng thì thiếu niên kia lại quay lưng đi rồi tiếp tục ăn.
Hắn mặc kệ tiếp tục xử nốt cái bánh bao còn lại của mình, lúc này cũng mới để ý dáng dấp của đối phương.
Thiếu niên khoác trên người bộ đồ đen còn rách rưới hơn cả hắn, khuôn mặt đúng thật anh tuấn bất phàm, mỗi một nét đều vô cùng đẹp mắt, mũi cao, đôi mắt như phát sáng, thân thể lại cường tráng tuyệt hảo, thắt bên lưng là một ngọc bội hình ngựa sắt đen.
Thiếu niên ăn hết con gà thì lấy một miếng xương xỉa răng rồi nói: “Ngươi dùng hết tiền để mua gà quay, mà ta lại ăn hết, vậy mà ngươi không có ý kiến gì sao?”
“Ít nhất anh là người ăn chung thứ hai với em sau ông nội.”
Câu nói khiến cho thiếu niên giật mình, y không thể lường trước được một câu trả lời thế này.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng động, có hơn mười người của Lâm gia đang kéo đến trước cửa.