Ba tháng sau trôi qua, Nghiệt Sinh gia nhập Nhất Nam tông đã được hơn một năm rưỡi.
Trong thời gian này, Đà Thị luôn chỉ điểm hắn và Tiểu Tiểu tu luyện.
Về cơ bản, Nghiệt Sinh đã có thể hấp thụ được mộc linh khí bên ngoài, Hỏa Thể Hóa Pháp dưới sự chỉ dẫn của Đà Thị lại càng thêm nghịch thiên.
Võ kỹ và Công pháp là hai loại khác nhau, công pháp chính là cách thức tu luyện để người vận dụng có thể hấp thụ linh khí, tùy vào công pháp mà sức mạnh nguyên tố bên trong cơ thể sẽ có đặc điểm khác nhau.
Còn võ kỹ là cách để triển khai, vận dụng sức mạnh của nguyên tố bên trong thực tâm.
Công pháp có thể là võ kỹ, nhưng võ kỹ không phải là công pháp. Nói dễ hiểu thì một số công pháp ngoài việc chỉ dạy cách hấp thụ linh khí thì còn hướng dẫn luôn cả cách thức vận dụng, chính là lồng ghép luôn cả võ kỹ vào. Mà Hỏa Thể Hóa Pháp chính là trong số này.
“Gaaa…” Nghiệt Sinh với đôi tay đang b·ốc c·háy theo đúng nghĩa đen của mình la hét.
“Cố gắng chống chịu, đây chính là nguyên do vì sao một môn công pháp lợi hại như thế này chỉ được xếp vào tam đẳng.”
Sau mấy phút, Nghiệt Sinh mới dừng lại rồi thở hổn hển, tay của hắn không để lại v·ết t·hương nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn chưa phai hết.
Không chỉ riêng khi vận dụng võ kỹ mà bây giờ để hấp thụ linh khí cũng phải gánh chịu đau đớn, đau đớn càng nhiều thì tốc độ hấp thụ linh khí càng nhanh.
Tiểu Tiểu bên cạnh mang theo một ly nước đưa cho Nghiệt Sinh, khác với hắn, nàng có thiên phú khủng kh·iếp, nói đúng ra thì là ngộ tính khi mà Ám Nhiên Tiêu Hồn Pháp đã được nàng vận dụng thành thục.
“Cả hai ngươi đều đã là Hạt Nguyên cảnh.” Đà Thị nói.
“Hả?” Nghiệt Sinh đang uống nước thì phun ra ngoài, hắn nói tiếp: “Tiểu Tiểu thì không nói nhưng tại sao ta lại không cảm giác được gì?”
Tiểu Tiểu mấy ngày trước đã tấn thăng cảnh giới lên Hạt Nguyên cảnh khi tích tụ đủ nguyên tố, bên trong thực tâm của nàng đã có một hạt rắn màu đen nguyên tố.
“Hạt Nguyên cảnh thật ra cũng chỉ là Vận Giới cảnh, điều kiện chỉ là thành thục một công pháp và một môn võ kỹ và làm cho nguyên tố bên trong thực tâm dồn ép lại thành một hạt đậu.”
Nghiệt Sinh nhớ lại ngọn lửa trước đây của mình, lúc còn ở Vận Giới cảnh thì nó chỉ là một tia lửa, khi muốn đến Hạt Nguyên cảnh thì hắn phải khiến tia lửa ấy dồn nén thành một viên đan nhỏ giống như một hạt đậu.
Nhưng tình huống hiện tại của hắn thì khác, bên trong là một cái măng tre chỉ cao hơn bốn phân chút ít.
Đà Thị thấy ánh mắt của Nghiệt Sinh liền nói: “Trường hợp của ngươi cũng khiến ta thấy khó hiểu, nhưng nếu xét thực lực thì ngươi đã là Hạt Nguyên cảnh.”
Phạm Nghiệt Sinh không thể nào nhịn cười, thành quả bao lâu nay cuối cùng cũng đã thành công.
Mấy ngày hôm sau, đang trong lúc được chỉ dẫn bởi Đà Thị thì đám người Trương Phi đạp cửa xông vào, theo sau gã chính là hai tên tùy tùng thân thuộc.
“Ồ, hóa ra mấy nay không thấy sư đệ là do đang bận chơi với bà già này à.” Trương Phi cười nói, tiếp đấy gã đưa ngón tay cái lên rồi lại mỉa mai: “Gu của đệ thật khiến ta bái phục, bái phục.”
Phạm Nghiệt Sinh nghe mấy lời này tức giận cực độ, hắn không cho phép ai sỉ nhục Đà Thị, người mà hắn đã xem như thân thuộc.
“Tên khốn, câm mồm.” Nghiệt Sinh gào lên.
“Ngươi dám nói chuyện với ta như thế sao!”
“Con mẹ nhà mày, tao chửi đó thì sao?”
Đang tức điên lên thì bỗng bên tai của hắn vang lên giọng của Đà Thị: “Ta đã c·ách l·y nơi này, ngươi thoải mái xử trí đi.”
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng Nghiệt Sinh biết là hiện tại có thể đánh đấm thoải mái mà không ai phát hiện.
Nghiệt Sinh xông lên đầu tiên, tốc độ của hắn làm cho Trương Phi khó chịu.
Một đấm đầu tiên của Nghiệt Sinh dễ dàng bị gã bắt lấy, Nghiệt Sinh nhân thế muốn tung một cước thì cái nắm tay của Trương Phi giật mạnh ra ném hắn về phía sau.
Hai tên tùy tùng nép sang một bên mà không can thiệp.
Nghiệt Sinh đứng dậy, Trương Phi lúc này đã xông đến rất gần, gã dùng đòn chỏ từ trên xuống.
Nghiệt Sinh gượng mình chống đỡ, hắn dùng một chân quét ngang nhưng chân của Trương Phi lại đứng quá vững, dù gì thể trạng của gã cũng gấp đôi hắn.
“Gaaa…” Nghiệt Sinh gào lên, hắn hạ thân người xuống như giả vờ thế yếu rồi dùng thế bật hai chân đẩy bụng của Trương Phi ngã về sau.
Trương Phi đứng dậy, phủi hết bụi trên người.
“Sư đệ, khả năng thực chiến tốt đấy.”
“Sư huynh quá khen, khi còn nhỏ cũng có chút kinh nghiệm đi săn.”
“Nhưng ta không phải loại thú vật tầm thường đấy.” Trương Phi nói xong thì trên người cơ bắp như được gia tăng, mỗi phần cơ đều săn chắc hơn hắn, gã cũng cởi cái lớp áo ngoài ra rồi ném đi.
“Thổ bọc.” Trương Phi hét lên, nắm đấm của gã bỗng dần được bao phủ bởi một lớp đất cứng cáp, đây chính là võ kỹ.
“Đừng nghĩ chỉ mỗi mày có võ kỹ.” Nghiệt Sinh nói lên, hai bàn tay b·ốc c·háy ngọn lửa.
Trương Phi chạy đến, lực đấm của gã trong mạnh hơn rất nhiều.
Nghiệt Sinh không tránh mà trực tiếp đối đấm.
Đà Thị một bên lắc đầu nói thầm: “Năng lực thực chiến, phản xạ đều tốt, nhưng khả năng thực chiến khi vận dụng nguyên tố lại như một tên mù chữ.”
Hỏa và thổ v·a c·hạm vào nhau tạo nên oanh lực, nhưng kẻ đang b·ị đ·ánh bay ra sau chính là Nghiệt Sinh. Khi vừa v·a c·hạm thì lớp đất xung quanh nắm đấm của gã nổ tung tạo nên dư lực cực mạnh.
Nghiệt Sinh b·ị đ·ánh bật về sau, cánh tay của hắn run rẩy không ngừng.
Nhưng Trương Phi sẽ không dừng lại, gã lao lên với tốc độ cực nhanh, nắm đấm cả hai bên tay đều đã sử dụng thổ bọc.
Đúng lúc này, không chỉ mỗi cánh tay mà toàn bộ thân thể của Nghiệt Sinh đều phát ra tia lửa nhỏ, cảm giác đau đớn dâng cao nhưng hắn mặc kệ.
Một nguồn năng lượng từ trong thực tâm đi ra liên tục trị thương cho chính cơ thể của Nghiệt Sinh khi thân thể lại b·ị t·hương do kích hoạt hỏa kỹ.
Mộc Sinh Hoàn Pháp tạo ra sinh lực trị thương còn Hỏa Thể Hóa Pháp lại tổn hại thân thể để tạo nên sức mạnh, một sự kết hợp hoàn hảo nếu như sự đau đớn không vây lấy Nghiệt Sinh.
Nắm đấm đầu tiên mà Trương Phi xuất ra đối với Nghiệt Sinh đã trở nên chậm chạp, hắn dễ dàng né sang một bên rồi phản đòn bằng cách đá thẳng vào người của gã.
Cú đá làm Trương Phi ngã về sau, Nghiệt Sinh lại vượt lên, khi mà Trương Phi kịp nhìn thấy gì thì Nghiệt Sinh đã ở trước mặt của hắn, hàng chục cú đấm cứ thế nhắm thẳng vào người của gã.
“Sư huynh…” Hai tên tùy tùng chỉ có thể bên cạnh lo lắng, ánh mắt của bọn chúng về Nghiệt Sinh cũng thay đổi rõ rệt.
Trương Phi đau đớn, miệng phun ra một chút máu, gã lấy một tay quét mạnh qua, nhưng Nghiệt Sinh đã vòng ra được đằng sau, cánh tay lại chuẩn bị tung đấm nhưng đúng lúc này thì hắn gục xuống, cơn đau đã lên đến đỉnh điểm chịu đựng.
Trương Phi thấy thế dồn hết sức vào chân, một lớp đất hình thành bao lên, gã tung một cú đá làm Nghiệt Sinh choáng váng bay về sau.
“Haha, ta biết sư huynh nãy giờ chỉ là giỡn chơi thôi mà.”
“Điều đó là hiển nhiên rồi, không đời nào sư huynh lại bị một tên như hắn đánh bại.”
Trận đánh nãy giờ gây ra động tĩnh rất lớn nhưng tất cả đều không ai hay biết.