Trương Phi phun ra một ngụm máu lớn, gã đưa tay lên lau hết máu còn dính lại trên miệng, ánh mắt tức giận đến cực điểm.
Nghiệt Sinh ăn một cú toàn lực lại thêm tác dụng phụ của Hỏa Thể Hóa Pháp làm cho hắn tạm thời không thể đứng lên.
Trương Phi lao tới, đánh một đấm ngang vào mặt làm Nghiệt Sinh ngã nằm xuống đất.
“Haha, tên khốn, đánh nữa đi, đứng dậy đánh nữa cho ta xem nào!” Trương Phi đi đến đặt một chân lên mặt của hắn.
Nghiệt Sinh muốn chống cự, nhưng cảm giác đau đớn lại truyền đến.
“Hôm nay ta sẽ đánh phế ngươi, tiếp đấy đánh phế nhỏ em gái của ngươi.”
Nghiệt Sinh nghe vậy như bừng tỉnh, đau đớn? Chỉ nhiêu đấy đã khiến hắn chững lại?
Không? Bao nhiêu đau đớn đây đã là gì so với sự nhục nhã bao ngày qua, đã là gì so với việc người thân thương của bản thân bị nhắm đến.
“Gaaaa…” Nghiệt Sinh gào lên, ngọn lửa trên người của hắn bừng lên dữ dội, quần áo trên người của gã cũng đã bị thiêu cháy hết một nửa phần trên cho đến khi Đà Thị nhấc tay một cái.
Trương Phi thấy tình hình như thế liền đưa “Thổ Bọc” bao hết bàn chân rồi muốn dẫm xuống.
Cú dậm chân tạo nên một hố sâu gần mười phân, rộng đến hai mét, bụi đất bay mù mịt.
“Sư huynh uy vũ, uy vũ…” Hai tên tùy tùng bên ngoài tuy không thấy tình hình bên trong nhưng vẫn nghĩ rằng chiêu này Nghiệt Sinh không c·hết cũng phải tàn.
Chỉ riêng Đà Thị bỗng lại mỉm cười nhẹ.
Đến khi khói tan dần, cả hai tên tùy tùng mới há mồm khi phát hiện Nghiệt Sinh đang đứng sau lưng của Trương Phi.
Mà Trương Phi thì đã nhận ra ngay từ khi chân hạ tới đất, sắc mặt của gã từ tức giận chuyển sang chấn kinh.
“Ngươi…” Trương Phi vừa mới quay đầu lại nói thì đã ăn trọn một cú đấm của Nghiệt Sinh.
Cú đấm nhanh đến mức hai tên tùy tùng phải ôm nhau để xoa dịu cảnh tượng trước mắt, đại ca của bọn chúng đang phải đối đầu với một tồn tại quá mạnh rồi.
Trương Phi quỵ xuống, một tay ôm lấy bụng, miệng nôn ra mật vàng.
Gã vừa ngẩng đầu lên liếc mắt thì một chân của Nghiệt Sinh đã đưa lên cao, bàn chân hạ xuống đạp thẳng đầu của Trương Phi làm đầu gã úp thẳng xuống mặt đất, máu me chảy ra, phía gần đó còn có hai cây răng vừa mới rụng.
Nghiệt Sinh lúc này lại đưa chân lên cao, hắn định đánh thêm một đòn nhưng lại không dứt khoát.
“Đáng ghét!” Cuối cùng chân của hắn cũng đánh xuống, Trương Phi lúc này đã ngất xỉu hoàn toàn.
Nghiệt Sinh liếc sang hai gã kia làm bọn chúng ôm nhau càng thêm chặt.
“Mang gã béo này cút nhanh.”
“Vâng.” Cả hai đồng thanh nói rồi lập tức vác Trương Phi về.
Nghiệt Sinh thu hồi lại chiêu thức, khuôn mặt lúc nào tái mét không còn một giọt máu, hắn gắng gượng lại chỗ của Đà Thị rồi hỏi: “Thế nào ạ? Con thể hiện như vậy tốt chứ ạ?”
“Hừ…” Đà Thị biểu thị sự bực tức.
Nghiệt Sinh lúc này cúi đầu, giọng hối lỗi: “Con biết là do con quá nặng tay, khi có thực lực lại ra tay tàn ác, rốt cuộc con cũng chỉ là một kẻ cậy sức mạnh như Trương Phi mà không khác gì.”
Đà Thị lúc này đưa một tay xoa đầu của Nghiệt Sinh, giọng nói của bà lạnh lẽo: “Ta đã nói vậy khi nào, ta trách là trách ngươi quá nhân từ, tại sao cơ hội khi nãy ngươi lại không g·iết hoặc là đánh tàn phế nó?”
“Hả? Ý của bà là sao ạ?”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi tha cho người khác là nhân từ? Là đáng được khen ngợi? Thế giới này sẽ không có điều đấy, nếu có cơ hội thì ngươi nhất định phải diệt tận gốc kẻ thù nếu không chính ngươi sau này sẽ hối hận.”
Đà Thị nói xong bước đi, đến khi được vài bước chân bà lại nói: “Ta không ngăn cấm ngươi làm người tốt, nhưng tốt khi nào và ác khi nào nhất định phải biết, đừng tiếp tục làm một đứa trẻ nữa.”
Nghiệt Sinh về phòng liền đặt lưng xuống nằm xuống, cơn đau vẫn nhức nhối vô cùng.
“Tốt và ác đúng lúc ư?” Hắn tự suy nghĩ về những lời Đà Thị nói.
Sáng ngày hôm sau cũng là ngày có một buổi học, Nghiệt Sinh, Tiểu Tiểu và Tiến Đô đi cùng nhau.
“Các ngươi nghe gì chưa, Trương Phi tối qua đã b·ị đ·ánh bầm dập đấy.”
“Hả, tin chính xác không đấy?”
“Chắc chắn rồi, thật không biết là ai mà lợi hại như vậy? Ta nghi là do đệ tử cấp trung ra tay.”
Tiến Đô nghe thấy thế liền chạy đi lòng vòng nhiều chuyện, đến hơn mười phút sau y mới chạy đến miệng tươi rói nói: “Haha, Nghiệt Sinh, cái tên suốt ngày ăn h·iếp ngươi cuối cùng cũng bị quả báo rồi.”
“Ồ, vậy sao?” Nghiệt Sinh nhạt miệng trả lời.
“Đúng vậy, khả năng cao chính là đệ tử cấp trung ra tay, chứ nếu là đệ tử cấp thấp thì chẳng được mấy người có năng lực đấy.”
Buổi học hôm nay chính là đích thân Du Hà trưởng lão giảng dạy.
“Hôm nay ta sẽ không dạy các trò về tu luyện, mà là về cách sống sót.”
“Hả?”
“Cái quái gì?”
Câu nói làm cho toàn thể mọi đệ tử cấp thấp phía dưới mắt tròn, mắt dẹt.
“Tu luyện giỏi nhưng không có khả năng sinh tồn thì cũng không thể tồn tại lâu.”
Du Hà giảng dạy về những thứ như cách đối đãi mọi người, cách cẩn thận với kẻ địch hay đơn giản là cách báo ơn.
Những gì y nói có phần theo chính nghĩa, điều này làm cho Nghiệt Sinh nhớ về những lời hôm qua Đà Thị nói.
Một ngày lại nhanh chóng trôi qua, Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu sau khi hóng gió liền cùng nhau đi trở về phòng.
Hai tên tùy tùng của Trương Phi tìm đến.
“Các ngươi muốn làm gì?” Nghiệt Sinh vừa mới nói xong thì Tiểu Tiểu đã bước lên trước mặt hắn, ánh mắt của nàng tỏa ra làm người khác cảm giác lạnh gáy.
“Hai người mau biến.” Bóng tối xung quanh bỗng lại càng thêm tối, hai tên tùy tùng bề ngoài tuy bình tĩnh, nhưng đang nắm tay nhau để ở sau, cả Nghiệt Sinh cũng cảm thấy không khí này làm cho linh hồn của hắn cảm thấy nghẹt thở.
“Chúng ta đến để truyền lời cho Trương Phi sư huynh.”
Nghiệt Sinh kéo tay Tiểu Tiểu xuống.
“Ồ, tên mập đó tỉnh rồi sao?”
“Sư huynh nói ngươi cứ coi chừng đấy, đúng một tháng sau thì sẽ là ngày giỗ của cả hai anh em ngươi.”
Cả hai tên tùy tùng nói xong liền quay người chạy đi.
Tiểu Tiểu bỗng nhiên phì cười, Nghiệt Sinh chú ý thì mới thấy hai tên đó đang nắm tay nhau cùng chạy, nếu không biết còn cứ tưởng một cặp tình nhân đang cùng nhau bỏ trốn.
“Lâu lắm rồi mới thấy em cười.”
“Dạ anh.”
“Mà chiêu vừa rồi có phải trong Ám Nhiên Tiêu Hồn Pháp, cả anh cũng thấy hơi run đấy.”
“Em xin lỗi.” Tiểu Tiểu cúi mặt xuống.
Nghiệt Sinh đưa tay cóc đầu nàng một cái, thời gian qua lâu, Tiểu Tiểu cũng đã cởi mở hơn hẳn, nhưng mọi chuyện về nàng vẫn chỉ là một ẩn số.
Thời gian lại cứ vậy êm đềm trôi qua nửa tháng, ban ngày đi làm phụ bếp, ban đêm lại chuyên tâm tu luyện.
Cho đến khi Ái Chi và Hải Niên tìm đến.
“Cái gì? Ra ngoài thực hiện nhiệm vụ sao?” Nghiệt Sinh đáp sau câu hỏi của Ái Chi.
“Đúng vậy, lần này chỉ là một nhiệm vụ đơn giản nên ta muốn hai người đi cùng, ngươi và Tiểu Tiểu đã đều là Hạt Nguyên cảnh đúng không?”
Nghiệt Sinh hơi trầm ngâm, đúng là đã lâu không ra ngoài nhưng hắn vẫn còn có chút vấn vương.
“Ta và Tiểu Tiểu chỉ là Hạt Nguyên cảnh, sư tỷ với sư huynh đều là Khối Nguyên cảnh, nếu hai ta đi cùng chỉ sợ vướng chân vướng tay.”
Hải Niên lúc này mới mở miệng nói: “Sư đệ yên tâm, nhiệm vụ lần này sẽ không gặp biến cố như lần trước.”
“Chuyện này ta cần suy nghĩ lại, ngày mai sẽ đến thông báo sư tỷ cùng sư huynh.”